Những chiều tháng Một, thương nhớ chênh vênh qua từng góc phố. Em chán chường với những điều chưa trọn, phải chăng trên đời không tồn tại thứ gì vẹn tròn hả anh?
Con người ta, vốn ai chẳng ích kỷ. Yêu rồi lại càng ích kỷ hơn. Chẳng trách được ai giữa tình yêu, ngay cả khi với anh em không có lấy một vị trí cố định. Em như một kẻ ngang đường, đến được thì đi được. Có lẽ là nhanh thôi.
Đông chùng chình quá nửa, em vẫn hay buồn vì những chuyện xưa cũ lắm. Em vẫn cô đơn với thứ tình anh dành tặng, như một món quà bé nhỏ giữa ồn ã đời thường. Anh vẫn vui bên người con gái khác, vẫn quan tâm em như cách anh thường làm. Để rồi em chẳng đủ can đảm mà buông tay.
Anh này, giữ em bên đời anh làm gì vậy?
Có phải vì anh chỉ cần một người lắng nghe mỗi khi mệt nhoài với cuộc sống thường nhật, anh cần sự quan tâm của em như một thói quen khó bỏ? Em biết mình là đứa không đủ mạnh mẽ để dứt khoát với thứ tình chơi vơi lưng chừng. Đừng nghĩ em ngu ngốc, đơn giản vì em chỉ là một cô gái mà thôi.
Không yêu, mà cũng chẳng muốn rời xa, cứ bên nhau như một sự buộc trói, cầm kéo cắt thì không nỡ, tự gỡ mãi sao chẳng đành. Biết là rồi sẽ có lúc phải tìm cho mình một lối đi riêng, một cuộc sống riêng không anh mà em cứ dùng dằng, tự vấn.
Anh này, anh bảo thương em làm gì vậy?
Anh có biết việc đưa cho người khác hi vọng rồi lại cướp mất niềm tin của họ nó độc ác như thế nào không? Cũng như cái cách chúng ta đưa cho người đối diện một con dao, nhưng không đưa phần chuôi dao thay vì lưỡi dao sắc bén. Ai cố nắm lấy sẽ càng bị tổn thương. Anh càng nói thương em, em càng hi vọng mình là một phần dẫu bé nhỏ trong trái tim anh. Anh càng quan tâm em, em càng chẳng thể nào rời xa anh được, chẳng thể nào ngoảnh mặt quay lưng với đôi tay luôn sẵn sàng đưa ra cho em níu. Để rồi anh lại nói, anh không yêu em nhiều như thế.
Anh này, sao em lại yêu anh như vậy?
Em cứ cố gắng tự hỏi, tự băn khoăn, tự lôi mình vào giữa những phân vân. Tình yêu chênh chao như sợi chỉ mảnh, chỉ cần một người dứt khoát, duyên phận sẽ đứt ngang. Em không nỡ dứt khoát, anh không nghĩ đến buông tay. Thế là em cứ yêu, cứ nhớ, cứ nuôi thứ tình cảm này lớn dần đến nỗi chẳng biết ôm vứt đi đâu, chẳng biết xử lý nó như thế nào. Hình như anh không hiểu, và thực sự không hiểu, việc một cô gái cố gắng theo kịp bước chân của một chàng trai đã lấy đi gần hết những tháng ngày tươi đẹp của tuổi trẻ. Những cô gái như vậy, những cô gái như em, người ta gọi là ngốc nghếch, là không biết tự yêu thương chính bản thân mình.
Anh này, có phải chúng ta đã sai, khi ở bên nhau không?