Trung thu đến, khắp nơi mọc lên các ki-ốt bán bánh nướng, bánh dẻo, những món đồ chơi xanh xanh đỏ đỏ. Có lẽ, Trung thu trong mắt người Việt mình vẫn là một ngày hội lớn, ngày mà cả trẻ em người lớn đều thích.
Nhưng thật ra, bây giờ, đón ngày rằm tháng Tám không đơn thuần chỉ là đồ chơi của lũ trẻ nhỏ. Đại đa số, đồ thì nhiều, trẻ chơi thì ít...
Vẫn nhớ Trung thu xưa, lũ trẻ chúng tôi nô nức khắp những con ngõ nhỏ, đứa nào có điều kiện thì được người lớn mua cho lồng đèn ông sao, lồng đèn cá chép, cao cấp hơn có loại đèn điện tử bấm là phát nhạc, ánh sáng đỏ vàng lấp lánh trong buổi tối đêm Trung thu. Còn những đứa trẻ không có nhiều điều kiện, lấy vỏ lon làm đèn, đập bẹp dí, dùng kéo cắt một tí là được cái lồng đèn nhỏ xinh, cắm nến vào giữa, cứ thế tối tối mang đi khoe bạn khoe bè. Lồng đèn cho trẻ em ngày xưa không quá nhiều, chỉ vừa đủ chơi, đa số là tự làm, nhưng đứa nào cũng thấy lồng đèn đẹp, sáng lạ kỳ lắm, như thể thắp lên trong đáy mắt trẻ thơ về một mùa Trăng mới, hạnh phúc và ấm no.
Vẫn nhớ Trung thu xưa, lũ trẻ con ở khắp làng khắp xóm bóc quả bưởi mà nhà mua về thắp hương hôm rằm, lấy những hạt to, đem phơi no nắng, đợi đến hôm trăng rằm xúm năm tụm ba chơi trò đốt pháo. Pháo của bọn trẻ làm bằng hạt bưởi nổ không to, nhưng vui, tiếng cười còn giòn hơn tiếng pháo...
Những mùa Trung thu xưa bánh kẹo chỉ đếm trên đầu ngón tay, đa phần ăn hoa quả, mà hoa quả cũng chỉ là bưởi, ổi,... nhà có quà gì thì mang ra bày lên mâm cỗ, để ngoài sân dưới trăng tròn vành vạnh, chờ trăng lên cao, cao tít, người lớn ở nhà ngồi xúm trên manh chiếu mảnh trải ngoài sân, uống tuần trà, kể nhau nghe dăm ba câu chuyện, bọn trẻ con lại tíu tít rồng rắn dắt nhau đi xem múa Lân. Tiếng trống cùng tiếng cười bọn trẻ vang khắp một khu.
Trung thu nay đổi mới nhiều rồi, người ta cũng chẳng mấy khi tha thiết một chiếc lồng đèn ông sao năm cánh dán giấy màu, thay vào đó là những chiếc lồng đèn điện tử đủ hình đủ sắc, đèn càng to càng đẹp, càng đắt càng sang.
Trung thu nay không phải là những trò chơi trẻ nhỏ, đa phần bọn trẻ được bố mẹ đưa đi đón về, kể cả đi chơi, chẳng bao giờ được nghịch, cứ ngồi trên xe, đến những chỗ nào tụ tập đông người, nghe hát dăm ba bài thiếu nhi rồi về nhà phá cỗ.
Trung thu nay bánh quá nhiều, nhiều đến mức chẳng thiết ăn, bọn trẻ cũng không háo hức được người lớn cho quà, cho bánh như ngày xưa nữa, thứ quà bánh Trung thu bây giờ được người lớn tận dụng làm quà biếu, càng đắt thì tấm lòng càng hậu.
Mỗi thời mỗi khác, rồi lớp trẻ sẽ ghi sâu vào tuổi thơ của chúng những ký ức mà người lớn mang lại cho chúng những ngày còn nhỏ. Dẫu vậy, không ai trong chúng ta mong muốn rằng con em mình mất đi hồn nhiên trẻ nhỏ, vô tình bị đóng khuôn bởi những phép tắc và giáo điều của phụ huynh.
Mong cho em có một mùa Trăng tròn đầy và ý nghĩa, mong cho em có một mùa Trăng được thỏa thích vui chơi bên bạn bè, được sống đúng nghĩa trẻ thơ, được tin vào phép màu và chị Hằng, chú Cuội.
Trên tất cả, mong cho em một mùa Trung thu không mới...