Cậu giấu đi những chùm hoa sữa, nhưng lại cố tình để tỏa mùi hương, quyện vào cánh mũi, thơm lừng con phố nhỏ.
Cậu giấu đi những vụng dại thuở ban đầu, nhưng để lại trên cơn mưa phùn lắc rắc cái xoa đầu rất khẽ, làm con tim nhỏ mơn man.
Cậu vô tình là mùa Thu của tớ, vô tình đến, vô tình đi, lại vô tình trở lại…
Mùa thu Hà Nội vắng đến xôn xao, ấy vậy mà người dắt người dìu tay nhau ra phố. Người ta ríu rít chuyện trò, nấp trong những vòm hoa trắng muốt, đượm mùi hương. Dễ chừng mùa này trở thành mùa đặc biệt, khiến cho lòng người chếnh choáng say.
Tớ vẫn đi lối cũ trở về nhà, vẫn nghe trong hanh hao ngày gió tiếng cười của cậu, tiếng cười giòn tan mà trước kia mỗi lần ngồi sau xe tớ lại cố ý bịt tai vào. Bây giờ lại muốn nó hiện hữu thật rõ, thật vang, dội vào lồng ngực nghe tưng tức.
Tớ vẫn hát vu vơ lời ca ngày xưa cậu hát. Cậu hát hay hơn tớ, lại biết cả đàn nên lúc nào tớ cũng là người thua cuộc, chỉ lí nhí sau lưng cậu, cười điệu cười chun mũi nom xấu xí và ngớ ngẩn vô cùng.
Tớ vẫn nhớ cậu, như một lẽ tự nhiên, chưa bao giờ cố tình lãng quên đi cậu vì tớ biết làm điều đó cũng vô ích, mọi kí ức về cậu vốn đã hằn sâu trong tiềm thức mất rồi.
Ngày gặp cậu, vẫn ánh mắt ấy, nụ cười ấy, dáng hình quen thuộc và cái xoa đầu rất khẽ. Tớ mỉm cười mà chẳng thấy bình yên.
Cậu cùng tớ đi dạo quanh những ngõ nhỏ, cũng đan tay nhau, cũng kề vai như thể chưa có một ngày nào cậu và tớ cách xa nhau. Tớ biết thật khó để bắt con tim làm theo mọi điều mình muốn, nhất là khi bắt nó đừng-thích-một-người.
Cậu trở về vẫn là cậu như những ngày xưa cũ, vẫn để tớ thấy mình được bé nhỏ nép bên cậu không một chút âu lo.
Người ta vẫn ngại bước chân xa rồi sẽ không thể nào trở lại, sợ đợi chờ làm hư hao tình cảm. Thật may khi tớ nhận ra rằng cậu không như thế, tớ cũng chưa một lần nào như thế.
Chúng ta có thể sợ yêu, ngại yêu, nhưng đứng trước một người mà ta yêu đích thực, lẽ tự nhiên sẽ đi về hướng đó.
Ai đó có thể sẽ nói rằng, chọn người mình yêu chi bằng chọn người yêu mình để sau này đỡ khổ. Tớ là con gái,
mà con gái thì hay được nghe dăm ba câu khuyên răn đại loại như thế. Nhưng tớ lại là đứa cứng đầu chẳng chịu tin. Thật ra, hạnh phúc thì biết bao giờ mới tròn, bao nhiêu cho đủ?
Tớ mặc kệ tất thảy, vì với tớ một lẽ đơn giản ở đời là hãy sống để được yêu. Vậy nên, tớ phải thú nhận với lòng mình rằng…
Trót yêu cậu rồi, chàng trai mùa Thu của tớ ạ!