Con sinh ra khi đất nước đã hòa bình, con chỉ được biết về chiến tranh từ những người xung quanh con kể lại và hình dung chúng qua từng trang sách lịch sử đầy hùng tráng của dân tộc. Con hiểu rằng để có ngày hôm nay, mỗi tấc đất con qua đều được đánh đổi bằng máu và nước mắt của lớp lớp cha ông đi trước.
Thuở bé, con được nghe bà kể chuyện Cụ Hồ vĩ đại, được mẹ cho xem ảnh Bác đầy yêu thương. Nhưng trong những câu chuyện tuổi thơ nuôi con lớn, bố còn dạy con rằng, dân tộc ta có một người Cha là Bác Hồ Chí Minh kính mến, còn có một người “anh cả” là Bác Võ Nguyên Giáp kính yêu. Bố hay hát con nghe bài “Hò kéo pháo”, kể con nghe Chiến dịch Điện Biên Phủ lừng lẫy năm châu, rằng cả thế giới đã thán phục một vị tướng của dân tộc Việt, từng câu từng chữ ấy chẳng bao giờ con quên.
Một người bạn già đã trải thân qua bao chiến trường khốc liệt nhất, suốt cuộc đời cống hiến vì nước nhà, suốt cuộc đời Người đã bao bọc lấy nước non. Cả đồng bào con vẫn cứ ngỡ Người đang thưởng trà và song hành cùng dân tộc, vậy mà nay Người đã vội vẫy tay chào tạm biệt chúng con mất rồi. Người đi thăm Bác Hồ, Bác Đồng, Người đi gặp lại đồng chí, đồng đội đã hi sinh qua hai cuộc trường chinh.
Người biết không, ngôi nhà số 30 Hoàng Diệu của Người giờ đã ngập tràn hoa trắng và nhiều lượt khách ghé thăm đủ mọi lứa tuổi. Con thấy những bạn trẻ tuổi con nắm tay nhau đứng ngoài hàng rào, mắt chăm chú hướng vào nhà. Con thấy các bác, các cô đang hỏi thăm cảnh vệ về hành trình tiễn đưa, con thấy từng đoàn xe biển số đủ mọi vùng miền đất nước.
Con nghe tiếng các cụ cựu chiến binh tóc đã bạc phơ khóc nấc như một đứa trẻ, con thấy những ánh mắt đượm buồn chẳng thốt thành tên. Đồng bào con ở khắp mọi nẻo đường đã về đây thăm Người rồi. Người có vui không, mà sao không gian này tang thương đến thế? Con thấy, con nghe, con đau, con xót thật nhiều.
Từ hôm Người mất, ở nhà, bà vẫn ôm di ảnh ông con ngồi lặng một góc. Từng giọt nước mắt tuôn trào nơi khóe mắt, bàn tay nhăn nheo cứ lau hoài tấm ảnh cũ úa màu. Ông con mất từ lúc còn đi lính, một mình bà con nuôi bố và các cô chú con lớn khôn, mỗi năm đến ngày giỗ ông, bà vẫn thường lặng yên như thế. Con nhớ bà từng nói với con rằng: “Rồi đến một lúc, cái thế hệ người cũ này sẽ được thay thế bởi lớp trẻ đi lên. Lúc ấy, những vị anh hùng sẽ nằm lại mãi trong trang sách, trong tâm khảm của mỗi người dân nước mình”.
Con biết, chỉ những người đã từng đi qua chiến tranh, mới thấu được hết chiến tranh tàn khốc đến thế nào. Người ra đi, con đã mất đi thêm một người ông, bố mẹ con mất đi một người cha, bà con lại mất thêm một khúc ruột, đất nước con mất đi một anh hùng vĩ đại.
Tạm biệt Người, thống soái vĩ đại nhất của lịch sử Việt Nam. Người đã đào tạo Quân đội Nhân dân Việt Nam từ 34 người đi dép cao su làm từ lốp xe và kéo pháo băng núi thành một đội quân hùng mạnh. Chúng con kính cẩn dâng Người bó hoa đẹp nhất, tiễn đưa Người về cõi thiên thai. Lớp trẻ chúng con chắc chắn sẽ không để Người và các bậc cha anh đi trước phải phất vọng, chúng con sẽ cùng nhau học tập, xây dựng và bảo vệ nước nhà.