Có lẽ, sẽ chẳng bao giờ chúng con được nhìn thấy những hình ảnh thân thương mà thấm đượm tình dân tộc trong suốt mấy ngày qua ở ngôi biệt thự rợp bóng cây xanh mát, trong những ngày mùa thu tháng 10 ngợp nắng này nữa… Những hình ảnh, sẽ mãi ghi dấu trong trái tim của những con người Việt Nam!
Là hàng dài xếp thành vòng tròn lớn cứ dài mãi ra trong nắng trưa bỏng rát, trong mờ sáng còn đẫm sương, trong màn đêm đã buông và chỉ còn lại những bóng đèn vàng vọt. Những ánh mắt còn biết buồn, những giọt nước mắt không tên lọt xuống đường, hòa cùng với cát. Biết bao người đã khóc, biết bao người đã oằn mình đau xót vì nỗi tiếc thương vô hạn. Những bó hoa được cẩn trọng ôm lên ngực, những bước chân chậm rãi nhưng kiên trì.
Là cảm động đến rơi nước mắt bởi những cụ già sức khỏe đã quá yếu, có những cụ còn ngồi xe lăn, có những cụ đầu tóc bạc trắng, vẫn hòa lẫn vào dòng người thành kính, cúi đầu rơi thầm rơi trộm nước mắt. Có những gương mặt bạc phếch thời gian, vẫn còn xô lệch vì những tiếng nức nở, có những mái đầu trắng, những chiếc áo cựu chiến binh còn phẳng, tức tưởi bật khóc thành tiếng.
Là khuôn mặt còn rõ rệt nét từng trải qua chiến tranh. Bên cạnh là chiếc xe máy cũ mang xuống từ miền núi và những bọc lớn bọc nhỏ đồ đi đường đã bị phủ một lớp dày đất cát. Bác cựu chiến binh ấy, ngay khi biết tin Người mất, đã chạy xe không nghỉ một chẳng đường rất xa, chỉ để giơ tay chếch trên trán chào từ biệt vị Anh Cả của mình thuở nào.
Năm ngày viếng, chưa bắt đầu quốc tang. Đã có hàng chục ngàn lượt người xếp hàng chờ nói lời tiễn biệt Người.
Năm ngày viếng, chưa bắt đầu quốc tang. Đã có vô vàn giọt nước mắt rơi…
Năm ngày viếng, chưa bắt đầu quốc tang. Người khóc, hay là trái tim khóc? Người buồn, hay thật sự là tận sâu trong lòng rỉ máu?
Năm ngày viếng, chưa bắt đầu quốc tang, ấy vậy mà không khí xót thương bao trùm khắp từng tấc đất của dân tộc, bởi vì ai cũng cảm thấy mất mát.
Và giờ đây, cả nước bắt đầu để tang Người, trong lòng mỗi người con chúng tôi lại như vỡ òa bởi một nỗi niềm đau thương khó diễn tả, chính là từ đây sẽ không còn Người để trông bóng, chính là từ đây, sẽ vĩnh viễn không thể đến gần Người được nữa.
Cả dân tộc đã vĩnh viễn mất đi một chiếc cột trụ lớn về tinh thần. Chiếc cầu lịch sử gãy một nhịp, để lại sự trống hoác trong lòng mỗi người dân ngơ ngác. Chúng tôi không chấp nhận sự thật, chúng tôi chưa kịp chấp nhận sự thật, một vĩ nhân, một huyền thoại, đã vĩnh viễn rời bỏ thế giới này, để lại chúng tôi, và ra đi mãi mãi.
Những ngày này, cả nước buồn, cả nước đau, thế hệ trẻ chúng tôi cũng biết quệt những giọt nước mắt vô thức chảy, biết buồn vì một bóng cột trụ đã đổ, biết xót thương cho sự ra đi của bóng hình đã tạc vào tâm khảm của cả dân tộc.
Để rồi trong nỗi buồn thành kính nhất, trong nỗi đau thương chảy dọc trái tim,mà từ đáy lòng tự vang lên tiếng gọi, rằng xin chắp tay kính cẩn để chào từ biệt Người.
Xin cho phép thế hệ chúng con, được khóc tiễn Người một lần nữa.
Xin cho phép thế hệ chúng con, được kính cẩn cúi mình trước bóng Người.
Xin cho phép thế hệ chúng con, được dõi mắt nhìn theo Người, cả cho đến mãi về sau!