Những ngày mưa tháng Ba, hoa ban trắng nằm im ven hồ Tây phẳng lặng. Cả một màn nước trắng xóa, mơ hồ như chính dòng cảm xúc trong em. Hà Nội mưa, còn em, em hờn dỗi.
Những ngày mưa tháng Ba, cửa sổ nhà bên vẫn bật bài nhạc cũ. Em giật mình nhận ra, có rất nhiều điều dù cũ kỹ, dù cần phải bỏ đi và thay mới, chúng ta vẫn ngoan cố ngang nhiên giữ nó lại. Chúng ta giữ lại như một thói quen. Em nhớ anh như một cách để quên.
Những ngày mưa tháng Ba, phố xá ẩm ương, mặt hồ ướt lạnh. Người ta hối hả đi qua nhau như một sự vội vã, vội vã tránh cơn mưa cứ kéo dài ngày qua ngày, vội vã tránh cái ướt át của phố phường đang mùa ẩm thấp. Anh và em, chẳng vì điều gì cũng thản nhiên mà đi ngang qua đời nhau, như một nhát dao dọc ngang tờ giấy phẳng. Chênh chao.
Những ngày mưa tháng Ba, em từ bỏ thói quen uống cà phê mỗi tối. Em sợ cái giật mình trăn trở giữa đêm khuya. Em còn trẻ, và tình yêu vẫn còn an yên bên ngực trái. Sao cứ phải thổn thức cho những đêm mưa rơi vỡ òa ngoài khung cửa, sao cứ phải thổn thức cho những người không đáng nhớ? Đến lúc em phải quên rồi. Đến lúc em phải quên người cũ, và yêu thôi.
Những mùa mưa cũ đã qua, tình yêu đã qua, người cũng chẳng còn ở đây nữa. Em nghiêng mình giữa cuộc đời đa sắc, như cô gái nhỏ với đôi mắt trong veo năm nào, như nụ cười của một chiều mưa bên góc hồ Tây hư ảo. Mưa như thứ thuốc xúc tác lạ kỳ, luôn là mưa kéo con người trôi về miền quá khứ. Tháng Ba, tháng của nhung nhớ, có phải không?
Những ngày mưa tháng Ba, cảm xúc cứ chậm trôi theo cơn mưa lặng lẽ. Mọi thứ lặng lẽ. Em lặng lẽ. Bản nhạc vẫn ngân nga như thể chỉ cần đổi bài hát, khung cửa ấy sẽ chẳng còn tồn tại nữa.
“Đêm đêm nằm mơ phố, mơ như mình quên hết,
Quên đi tình yêu quá vô cùng.
Sương giăng hồ Tây trắng, đâu trong ngày xưa ấy
Tôi soi tình tôi giữa đời anh…”