Hà Nội đã về đêm. Một không gian tĩnh lặng bao quanh lấy nó. Có phải không, khi đêm về, con người ta sẽ nghĩ suy nhiều hơn, trằn trọc nhiều hơn và nhung nhớ nhiều hơn. Về những điều tốt đẹp nhưng không bao giờ trở lại…
“Nếu có ước muốn trong cuộc đời này
Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại”
Cứ mỗi lần hoa phượng bắt đầu đỏ ối, lấp ló thấp thoáng qua những tán cây xanh, bằng lăng tím nhạt khiêm tốn nở những bông hoa ở góc sân trường nào đó, là lòng nó lại nôn nao. Một thời hồn nhiên đến ngây dại, một thời mọi thứ đều phẳng phiu, hiền lành và đáng yêu đến thế. Một thời ngờ nghệch, một thời áo sơ mi trắng, quần vải xanh, dép xăng đan và mọi thứ chỉ dừng lại ở đó. Một thời để nhớ, để tin và biết yêu.
Nó nhớ những tiết học trong lớp, mà mỗi giờ kiểm tra miệng, cả bọn lại thậm thụt giấu sách trong ngăn bàn để lẩm nhẩm và nín thở mỗi khi cô thầy tra tên để gọi lên bảng.
Nó nhớ mỗi giờ kiểm tra một tiết trắc nghiệm, vuốt tóc là A, cười hi hi là B, ho hung hắng là C và chống cằm là D. Nó nhớ những lần nghỉ trưa tại trường, cả lũ rủ nhau đi ăn, rồi lại rẽ qua hiệu sách mua sách tham khảo (thực ra là cố tìm cho bằng được quyển sách mà cô cho bài sáng nay).
Nó nhớ quá, nhớ đến phát khóc, nhưng không kỷ niệm nào trở lại với nó cả. Tất cả, mãi mãi là kỷ niệm, mãi mãi nằm sâu ở một nơi gọi là quá khứ, mà nó không có chìa để mở.
Những mùa hoa cứ lặng lẽ trôi qua, lặng lẽ nhắc những cô cậu học trò đến giờ chia tay. Nó nín thinh, vì dù nó cố níu kéo, thời gian vẫn không ở lại, hoa phượng vẫn cứ đỏ, bằng lăng vẫn cứ tím, trống trường vẫn cứ vang. Chỉ có những chiếc áo trắng, một ngày nào đó, sẽ nằm yên nơi góc tủ. Rồi áo trắng ngả vàng và mọi thứ cũng phai màu…
Và từ bao giờ thế, khi tiếng nhạc da diết của “ Mong ước kỷ niệm xưa” vang lên, tất cả những hình ảnh thân thương cứ hiện ra, rõ ràng, rành mạch như những thước phim quay chậm. Từ bao giờ thế, nó nhận ra mình đã hết tuổi áo trắng, từ bao giờ thế, khi nó được các em gọi là cựu học sinh, từ bao giờ thế, từ bao giờ thế?
Hà Nội trở gió. Gió lạnh lùa vào khung cửa sổ, trên facebook, nó bắt đầu thấy các bạn để lại ảnh kỷ yếu, như một sự hoài niệm. Và trước mắt nó, một khoảng không gian rộng lớn bỗng hiện ra, có sân khấu, có ánh đèn, có những giọt nước mắt và có những cái ôm thật chặt. Đêm ấy, trời Hà Nội cũng rất trong. Khi nó bước khỏi cánh cổng trường để về nhà, nó có cảm giác, tim nó đang nhói đau. Nó quay lại nhìn, chỉ thấy một cánh cổng đã đóng im lìm. Đèn đã tắt. Tiếng bạn bè thân quen cũng không còn nghe thấy. Người đi, ừ nhỉ, người đi thật…
“Bạn bè ơi vang đâu đây còn giọng nói tiếng cười
Những nỗi nhớ niềm thương gửi cho ai”