Em sợ một ngày ta lạc mất nhau, những đoạn đường quen chỉ còn mình em bước. Em sợ thứ cảm giác cô đơn đến xót lòng: cô đơn giữa phố, cô đơn giữa đời thường, cô đơn giữa những nỗi đau. Em sợ thứ cảm giác chênh vênh khi không có anh bên cạnh, không có một bờ vai cho em tựa, một vòm lưng cho em vững lòng. Lạc mất nhau, nghĩa là sẽ chẳng còn thấy nhau thêm lần nào nữa. Lạc mất nhau, nghĩa là anh - và – em sẽ bước đi trên những lối đi riêng, những lối đi chẳng cắt nhau bao giờ.
Em sợ một ngày điện thoại nằm im, hộp thư đến nằm im, những cuộc gọi nằm im. Từng đoạn hội thoại dầy lên theo con số đếm, là từng ấy yêu thương trao gửi cho nhau. Mọi thứ tự nhiên đứt gãy, dở dang, ai còn ngóng, còn trông một dòng tin hỏi thăm ngắn ngủi?
Em sợ một ngày anh không còn đợi em nơi chốn cũ, không còn yêu em như những ngày hò hẹn, không còn thương em, dẫu là thứ tình thương chóng vánh. Anh sẽ bước về phía người con gái khác, em sẽ lại hoang hoải xoè tay mình ra, đếm từng nhớ nhung mà vẫn chẳng thể nào thấy đủ.
Anh à, em sợ một ngày ta lạc mất nhau.
Em không hiểu vì sao lại hình thành nỗi sợ kỳ lạ ấy, chỉ biết rằng hơn nhiều lần bản thân có thể tưởng tượng ra anh đang nắm tay một người con gái khác, đang cười với cô ấy như cách anh đã từng. Nếu ngày đó thực sự đến thì em sẽ ra sao, liệu có còn đủ mạnh mẽ để bước qua thương đau, bước qua ký ức, bước qua những gì cả hai đã từng dành cho nhau?
Tình yêu, không phải lúc nào cũng bình yên như em đã nghĩ. Mọi thứ xung quanh yên lặng như lòng người, hanh hao những toàn là phân vân, băn khoăn, toàn là những chất chồng cảm xúc theo năm tháng. Em không biết bản thân đang hoang mang vì điều gì, nhưng tận sâu trong trái tim mình, một nỗi sợ có hình hài, có tri giác, đang lớn dần theo tình yêu em dành cho anh.
Em thực sự rất sợ, ngay cả trong những cơn mơ, sợ anh sẽ rời xa em trong lúc yêu thương nhất, sợ bàn tay lại lạc mất một bàn tay…