Trên đời, thứ mong manh dễ vỡ nhất chẳng phải thủy tinh hay viên pha lê trong suốt, cũng chẳng phải con gái mà chính là tình yêu. Anh có biết tại sao không? Bởi lẽ hôm nay chúng mình yêu nhau nhiều đến thế nhưng lại chẳng biết ngày mai sẽ ra sao.
Trong tình yêu, em cũng chỉ là một cô gái bình thường như bao cô gái khác, em cũng hay nghĩ ngợi, hay huyễn hoặc mình, hay lo lắng vẩn vơ. Em đã nghĩ đến ngày được khoác trên mình bộ váy cô dâu trắng tinh khôi bước vào lễ đường cùng anh, em còn nghĩ tới lúc mình thành ông lão bà lão, mình nắm chặt tay nhau, tựa vào nhau đi đến hết cuộc đời. Và thậm chí em cũng đã nghĩ tới ngày mình không còn là của nhau nữa. Em sợ, thực sự rất sợ ngày đó.
Biết không anh,em đã từng đuổi theo một người trên phố vì có dáng người giống anh chỉ vì anh nói anh đang ở nhà. Em sợ anh dối em. Em chạy đến bên anh thật nhanh. Thì ra anh vẫn ở đây, chờ em.
Em cũng đã ngốc nghếch lấy số lạ tán tỉnh anh, thử thách anh. Vì em sợ, sợ anh bị những thứ ngoài em cuốn anh đi mất, sợ những sự mới mẻ làm giảm tình yêu anh dành cho em. Chỉ đến khi anh nói anh có người yêu rồi em mới thở phào và hạnh phúc biết bao nhiêu. Anh không ngại ngần công khai mối quan hệ của mình. Thì ra là em nghĩ ngợi nhiều quá rồi.
Em đã từng thổn thức giữa đêm khi em ngủ mơ thấy anh tay trong tay với một cô gái khác. Vội vàng nhấc điện thoại chỉ để nghe giọng anh, bỗng em thấy an lòng. Thì ra đó chỉ là mơ thôi.
Người ta nói xa mặt cách lòng vậy mà em cũng ngờ nghệch tin. Em đã nghĩ khoảng cách rồi sẽ làm phai nhạt tình cảm của anh, sẽ khiến anh quên lãng tất cả những gì đã có giữa hai đứa mình. Rồi em giận những lần anh đi chơi với đám chiến hữu mà không nói với em khiến em chờ tin nhắn, em giận những khi anh lỡ quên một vài ngày quan trọng. Em tự suy diễn rằng anh chẳng còn yêu em, em suy diễn rằng anh đã có người khác. Đến khi gặp anh em mới biết anh yêu em nhiều đến thế nào. Yêu chỉ cần sự chân thành thôi, cần chi cứ phải nói ra mới là yêu. Thì ra em tự làm buồn mình, buồn anh.
Em đã từng nghĩ tới một ngày mình không còn yêu, ngày ấy mình chẳng còn những cử chỉ thân mật, chẳng còn sự ân cần hỏi han mà thay vào đó là sự ngượng ngùng, xa cách. Liệu ngày đó có đến với tình mình không anh?
Đừng trách em hay nghĩ đến những đổ vỡ, con gái khi yêu thường hay nghĩ ngợi nhiều như vậy. Là bởi vì yêu nhiều quá nên mới sợ mất nhau.
Vậy còn anh, đã bao giờ anh sợ mất em chưa?