1. Quen biết
Phong: Em là con bé học dưới anh một khóa, ở lớp đối diện với anh luôn, hôm trời mưa nào anh chả đứng nhìn em đi đôi tông bảy màu nhảy nhót.
Linh: Uôi anh nhớ thế, hồi đấy em lớp 10 mà, sao lại nhớ được nhỉ?
Phong: Còn nhớ cả lúc cuối năm hai lớp đi Hạ Long với nhau, anh ngồi đằng sau em xem em làm đủ trò lố, mà em còn không biết mặt anh đấy, rõ ngại.
Linh: Anh thôi đi, em chả thấy anh có vẻ ngại ngùng gì sất, nói đi, tại sao anh có thể dẻo mỏ như thế hả, anh đã lừa tình được bao nhiêu người rồi?
Phong: Chưa có em trong số đấy, biết thế là được.
2. Rung động
Linh: Này, ảnh chụp chúng mình hôm hội trường này. Chả hiểu sao còn chụp trộm từ đằng sau, cơ mà cũng giống couple phết, hehe
Phong: Ô nhìn cao phết nhỉ?
Linh: Anh có ý gì?
Phong: Đi hẳn cao gót 12cm mà cao đến tận cổ anh cơ mà
Linh: Dỗi đấy nhé. Mà hôm em mặc áo dài không chụp được với anh, khóc mất trời ơi hôm đấy Phong đẹp trai số 1 mà, huhu
Phong: có người gọi điện xin chụp ảnh cùng còn kiêu không thèm nghe máy. Lúc nghe máy xong thì hét ầm lên “Alo ầm lắm không nghe thấy gì đâu nhắn tin không thì thôi nhé” cơ mà. Đáng đời!
Linh và Phong là khóa trước khóa sau, mối quan hệ tiền bối – hậu bối của một trường cấp ba có tiếng. Phong hơn Linh một tuổi. Phong là một chàng trai vô cùng dễ gần, nhưng chỉ giỏi nói, da mặt rất mỏng, lúc hành động thì ngô nghê vô cùng. Điều đó làm Linh thấy tức cười hết sức, lúc nào cũng muốn nói chuyện và trêu chọc anh. Cũng không hề biết rằng, chẳng biết là ai trêu ai…
3. Quà tặng
Linh: Nói ngay, quà em tặng anh đâu rồi?
Phong: Đang ở dưới đất này.
Linh: Anh giỏi lắm, trả tôi quà. Trả đây. Đi mà trân trọng nâng niu quà của con khác tặng ấy. Tôi ghét anhhhhh.
Phong: Haizz, nghe hết câu đã chứ. Đang ở dưới đất, vì anh đang nằm dưới đất, uống nước xem đá bóng, được chưa?
Linh: Ơ… anh yêu à, sao anh không nói sớm? Anh đáng yêu ghê, hihi. Quà của anh em luôn mang trong người nè, yêu hơn cả chủ, meomeo. Mà tại sao lại tặng em dây chuyền?
Phong: Sắp thi đại học rồi còn gì, mang vào phòng thi cho may mắn. Với cả lúc nói chuyện em hay kêu meomeo như kia kìa, nên thấy cái mặt dây hình con mèo là mua thôi.
4. Tỏ tình
Phong: Vừa gọi anh có chuyện gì thế?
Linh: Em phát hiện ra từ hôm hội trường, trong đầu em toàn là anh thôi. Phong móm, em thích anh, cực kì cực kì thích anh, nhiều thế này nàyyyy.
Phong: Giờ mới chịu nói à? Mà anh tưởng phải thích anh ngay từ đầu chứ nhỉ? Bây giờ cũng quen nhau được hơn ba năm rồi đấy bé.
Linh: Không lúc đấy chỉ coi anh như thằng nhãi, người ta mới rung động được nửa năm thui. Mà quan trọng là giờ anh tính sao?
Phong: Thích thì cứ thích, anh ép được em đâu. Đừng ghen với các em khác là được, baby.
Linh: Em mới thèm vào, nói chung là có thích thì chúng mình vẫn cứ vui vẻ thế này nha. Ở bên anh, rất vui, hehe.
Phong: Okay, take it easy, girl.
Linh thích Phong. Đấy là nói đã đơn giản hóa. Còn chính xác, phải là phát cuồng vì Phong. Linh không quan tâm được hay mất, chỉ quyết tâm đi thẳng về phía trước. Có sao, Phong là người đàn ông duy nhất cô yêu thương, và quan tâm, tính đến thời điểm này. Tất nhiên, cô còn mong rằng, Phong sẽ là người đàn ông của cả sau này nữa.
5. Biệt danh
Linh: Him!
Phong: Ừ?
Linh: Em gọi anh là him nhé, dễ thương, nhờ?
Phong: Him hiếc gì, nghe kinh thế. Em không nghịch ngợm đổi xưng hô thay vai vế liên tục “cậu - tớ”, “bạn - mình”, “ tôi - anh”, mà gọi anh là “ANH” thôi, anh cảm động lắm rồi.
Linh: Không được, anh thì ai chả gọi thế. Phải có biệt danh chứ. Phong là của mọi người, còn him là của riêng Linh mà thôi, hiểu chưa?
Phong: Em có thể gọi là man, cho hoang tưởng, hehe.
Linh: Excellent. “ Myman”, one and only, haha.
6. Hẹn hò
Myman: Thế tóm lại Chủ nhật em có đi không? Cáu rồi nhé.
Linh: Hai đứa mình thôi á?
Myman: Hẹn hò, chả lẽ ba mình?
Linh: Em ngại thật mà, huhu. Biết thế không tỏ tình nữa, em lép vế hơn anh mất rồi. Sẽ bị anh đì mất, không đi đâu.
Myman: Sure? Thế anh hẹn cô khác, chụp ảnh ôm ấp check in về, em cũng đừng ý kiến nhé?
Linh: Anh dám? Em đi, chết cũng đi. Con nào dám động vào của anh, em xử.
Myman: Đồ hâm, em rồ vừa thôi chứ. 8h tối, Passion, đến muộn hay dám cho anh leo cây, xem anh xử em thế nào.
Cô gọi quan hệ của mình bây giờ là mối quan hệ không tên. Tuy không phải tư cách là bạn gái, nhưng Phong vẫn đối xử với cô rất tốt. Quan tâm, yêu thương, để ý, chiều chuộng, tôn trọng. Nếu phải gọi ra một lí do làm cô thích anh lâu như thế, một năm rồi, tính cả thời gian quen nhau là đã bốn năm, thì đó là vì, Phong trân trọng tình cảm cô dành cho anh.
7. First Kiss
Linh: Phong ơi nhìn kìa, sắp giao thừa rồi. Trời ạ đây là năm đầu tiên giao thừa em ở ngoài đường đó, thích chết đi được.
Myman: Còn đây là lần thứ 20 của anh rồi. Chả có tí cảm xúc nào hết. Lại còn nằng nặc đòi ra bờ hồ xem, đông chết đi được, thở cũng không thông. Dạo này sao lại giở trò lãng mạn thế?
Linh: Vấn đề là năm nay đón giao thừa với anh, hiểu chưa? Chả tâm lí gì cả.
Myman: Ừ, thế thì đừng thích tôi nữa…
....
Myman: Em vừa làm gì đấy?
Linh: Môi chạm môi gọi là hôn đúng không? Thế thì em vừa hôn anh đấy, haha.
...
Myman: Em giỏi thật, cưỡng hôn một người đàn ông chân chính trong lúc pháo hoa nổ rợp trời, xong rồi xem như chưa có chuyện gì. Em thích gì đây?
Linh: Chả phải lè lưỡi xong em bị anh ôm chặt xong cưỡng lại sao, lâu ơi là lâu, môi em sưng rồi đây này, bắt đền, huhu
Myman: Haha, ra đây anh ôm một cái, pháo hoa đẹp quá đi mất, nhóc à.
8. Cãi nhau
Myman: Em có thể bớt suy nghĩ, suy diễn, suy đoán linh tinh đi được không? Lúc cần em ghen em không ghen, lúc chả có gì thì lại làm loạn lên. Em bao nhiêu tuổi rồi, hả?
Linh: 21 tuổi, vẫn thừa sức lừa tình người khác, chả qua là không muốn. Đâu như ai kia?
Myman: Em còn dám nói thế? Rõ ràng sai lè ra còn cố chấp? Em biết nghề nghiệp của anh, làm phóng viên, tiếp xúc với đủ loại người, thì việc động chạm là không tránh được. Anh cũng đã bảo em thông cảm với anh bao nhiêu lần rồi. Em cũng thoải mái lắm cơ mà.
Linh: Nhưng đây là vấn đề xuất phát từ phía anh, anh không hiểu à? Người ta có thể ôm anh, hôn anh, em không ý kiến. Nhưng vì cái ôm đấy, hôn đấy mà anh dành tình cảm cho họ, thì, em khinh thường anh!!!
Myman: Em quá cảm tính rồi. Anh ôm em, hôn em chưa đủ à mà phải đi lừa người ta. Nhóc con, giờ mới thế này, đến lúc anh đi công tác thì em định làm thế nào?
Linh: Anh chả bao giờ nói yêu hết…
9. Ba năm sau
Myman: Anh về rồi này.
Linh: Có thể đi tiếp, không tiễn.
Myman: Sao tôi lại yêu người tàn nhẫn thế này nhỉ? Vợ à, em nỡ làm thế với người đi kiếm tiền nuôi em sao? Hôn một cái nào.
Linh: Làm người ta có bầu rồi đi công tác, mấy tháng đầu nghén quá chừng không có chồng ở bên, anh mà là chồng à?
Myman: Không còn cách nào thật mà. Anh về với mẹ con em rồi đây, không dám đi đâu nữa, tha cho anh lần này đi mà
Linh: Chỉ được cái mồm nịnh nọt là giỏi, biến ngay
Myman: Mà em còn định để anh là myman đến bao giờ, em tước tư cách làm chồng của anh, thật quá đáng mà.
Linh: Bao giờ nói yêu, nhé, baby.
10. Sinh con
Chồng: Vất vả cho em rồi. Anh sẽ dạy dỗ nó thật tốt, cho nó biết, hôm nay mẹ nó đã vất vả sinh nó ra thế nào.
Vợ: …
Chồng: Sao em không nói gì?
Vợ: Mệt quá chứ sao, anh bớt lảm nhảm đi!
Chồng: Tuân lệnh bà xã. Vợ à, em chưa bao giờ nghe đúng không? Em đã từng tủi thân lắm đúng không? Cảm ơn em vì đã luôn bên anh. Nguyễn Phương Linh, anh yêu em. Yêu em, thật sự rất yêu em.
Linh cười, một giọt nước mắt lăn ra trong hạnh phúc. Đây là kết thúc viên mãn cho 10 năm của cô với Phong. Chồng à, anh biết không, em gọi anh là Ông xã, từ rất lâu rồi. Em cũng yêu anh, Phạm Thanh Phong.