Gặp bác Nguyễn Hữu Định là bố của em Nguyễn Hữu Tiến – thủ khoa ĐH Y Hà Nội 29,5 điểm trong một ngày mưa bão ở “quán” sửa xe nhỏ, sơ sài trên đường Lê Văn Lương kéo dài.
Hỏi chuyện về công việc của bác, bác khẽ thở dài, khuôn mặt đăm chiêu thật thà nói: “Hôm nay cháu có đến đây mới hiểu được hoàn cảnh của nhà tôi. Tôi chẳng nói dối làm gì, có ai biết 10 năm nay làm thuê, bơm vá, sửa xe đạp ngoài thành phố mà chẳng biết đến nhà trọ, quạt điện, đèn điện là như thế nào, cứ sống nhờ vả, dặt dẹo thế này thôi”.
Nói đến đây, bác dừng lại vội đứng dậy chỉ cho tôi chỗ ở hiện nay của mình. Bác nói đây là "nhà" của bác 7 tháng nay.
10 năm oằn mình nuôi… 4 người con ăn học
Bác Nguyễn Hữu Định (sinh năm 1961) ở thôn Động Phú, xã Phương Tú, huyện Ứng Hòa, TP Hà Nội không giấu nổi vui mừng khi nói về hai cậu con trai sinh đôi sinh năm 1995 đỗ đại học Y Hà Nội và ĐH Bách khoa Hà Nội với số điểm cao.
Cụ thể, em Nguyễn Hữu Tiến vừa là thủ khoa 29,5 điểm Trường ĐH Y Hà Nội, vừa đỗ ĐH Dược với số điểm 27. Và em trai là Nguyễn Hữu Tiền đỗ ĐH Bách khoa (khối A, 26 điểm); thi ĐH Y Hà Nội với số điểm 25 điểm.
Trước Tiến còn có 1 người chị đang học năm cuối ĐH Khoa học Xã hội và Nhân văn; người chị thứ 2 học năm thứ 3 CĐ Xây dựng trên Hà Nội.
Để cho các con được ăn học đầy đủ, người cha nghèo Nguyễn Hữu Định lăn lộn ngoài thành phố làm nghề bơm vá, sửa xe đạp, ai thuê gì làm nấy hơn 10 năm nay.
“Tôi làm nghề tự do, bấp bênh lắm, làm gì có thu nhập ổn định. Ngày nắng, đông khách được hơn trăm nghìn, ngày mưa vắng khách thì chẳng được đồng nào. Như hôm nay, từ sáng làm gì có khách hả cháu, ngày nào may mắn ai thuê bốc vác thì thêm được dăm ba chục. Thôi thì cứ lo cho chúng nó ăn học, có vay nợ cả đời, làm thuê cũng được”, bác Định tâm sự.
Công việc bấp bênh, nơi ở tạm bợ, xập xệ, lúc ngủ vỉa hè, ngủ nhờ chốt bảo vệ tòa nhà, ở gầm cầu,… đến nhà vệ sinh công cộng hay tươm tất hơn là dựng lều lán ở tạm.
Người cha hơn 10 năm bươn chải ngoài thành phố nuôi con học đại học. Bác Nguyễn Hữu Định vui mừng khi nhắc đến hai người con sinh đôi cùng đỗ đại học với điểm số cao.
Tôi sửng sốt khi đó chỉ là chiếc cống bỏ hoang được bác "thiết kế" thành chỗ ngủ mà bác gọi đó là "nhà". Chiếc cống được che đậy bằng tấm gỗ công trường bỏ đi bác mang về chắp vá thành cửa che nắng, che mưa.
Bác kể: “Hơn 10 năm nay dặt dẹo ngoài thành phố làm thuê. Ăn một nơi, ngủ một nơi, nghỉ một nơi, phải đi nhờ vả chứ làm gì có tiền thuê nhà ở”.
Bác tâm sự về mấy năm trước làm nghề sửa xe từ Cầu Giấy, đường Láng rồi đến đường Lê Văn Lương, nhiều lần không có chỗ ngủ, gặp trận mưa to phải ngủ nhờ phòng để đồ của nhà vệ sinh công cộng có hơn 1 mét vuông mà hai người nằm, chân co lại không thể chuyển mình.
Hay nỗi vất vả của những lần ngủ vỉa hè, bác phải chờ đến 9, 10 giờ tối mới dám ngủ, đến 4h sáng dậy vì sợ người ta đi lại nhiều.
Cuộc sống khó khăn là thế nhưng bác Định vẫn có một niềm tin bởi có những người con ham học, ngoan ngoãn.
Niềm tự hào của người cha có 4 con học đại học
Nhắc đến hai cậu con trai sinh đôi với đôi mắt tự hào, bác Định kể rằng, "mừng vì hai anh em thằng Tí (Tiến, Tiền – PV) hiếu học. Nhiều lúc về nhà, thấy 1 giờ sáng mà chúng vẫn ngồi trên bàn học, tôi cứ mắng nó “học nhiều mụ đầu, loạn chữ” nhưng chúng không chịu.
Bàn học của hai đứa lúc nào cũng thấy sách vở, đi học về là thấy cầm sách để học, trao đổi với nhau. Hàng xóm láng giềng kể, hai anh em nó đi chăn bò ngoài đồng, đạp xe đi học vẫn thấy chúng cầm sách, vở tranh thủ học.
Năm lớp 10 thằng Tiến phải mổ ruột thừa ở bệnh viện huyện, bác sĩ nói cháu phải ở viện 5 ngày để điều trị, lành vết thương nhưng nó không chịu, khóc mếu đòi về nhà để đi học. Tôi thương nên đành cho nó về".
Bác Định còn kể rằng, bản thân hai em rất thương bố mẹ, chăm chỉ giúp đỡ bố mẹ như chăn bò, cấy gặt… “Nhiều lần, trưa 12h đi học về chúng nó lại đạp xe ra đồng cấy cho mẹ nó, hai anh em bảo cấy được cây nào hay cây đó. Chúng cấy khéo, nhanh mà chịu thương chịu khó, không chơi bời chỉ chú tâm vào học.
Thương con học đêm khuya vất vả, bà nhà tôi mua cho thùng mì tôm ăn đỡ đói. Nhiều lần, nửa đêm tôi còn thấy chúng nó ra ngoài sân vận động chân tay để tránh cơn buồn ngủ rồi vào học tiếp”, bác Định xúc động nói.
Biết hoàn cảnh nhà mình nghèo, hai anh em phấn đấu học, từ nhỏ đến lớn, Tiến và Tiền đều là học sinh xuất sắc, có thành tích cao trong học tập, được bạn bè yêu mến, thầy cô tin tưởng.
“Hai đứa đều thật thà, chất phác, khiêm tốn, thằng Tiến đỗ thủ khoa mà có nói với tôi đâu, hai thằng thi điểm cao mà chẳng nói với ai. Hỏi nó không nói, cứ bảo chưa có điểm, đến khi báo chí đưa tin, thầy giáo chủ nhiệm, chị gái nó báo về, hai vợ chồng tôi mới biết nó thủ khoa 29,5 điểm”, bác Định tâm sự thật.
Làm đến lúc chết để con được học đại học
Năm nay bác Định đã 52 tuổi, bác nói rằng không nghĩ đến chuyện “nghỉ hưu” vì sắp tới 2 người con trai của bác cũng sẽ học đại học. Hai vợ chồng bác, người vặt vịt thuê cả đêm ở quê, người kiếm dăm ba chục ở thành phố nói có “làm đến lúc chết” cũng chỉ mong con đỗ đạt, có tấm bằng đại học, có công ăn việc làm để thoát nghèo.
Được biết, ở quê, bác Thanh – vợ bác Định một mình cấy hái 9 sào ruộng, đi vặt lông vịt thuê ở gần nhà từ 12 giờ đêm đến 8 giờ sáng với thù lao 2.500 đồng/con kiếm đồng ra đồng vào.
Bác Định nhìn xa buồn rầu nói: “Con nhà người khác học đại học trên thành phố về nhà thăm bố mẹ thì mừng, con nhà này về mình lại lo vì không có tiền cho con. Tôi vẫn nói với hai anh em nó cố gắng nhiều hơn nữa trong trường đại học, thủ khoa chỉ là một chuyện, đại học còn nhiều thử thách hơn”.
Căn nhà gần 20 mét vuông ở quê của bác Định ngập tràn sự tự hào, lời chúc mừng của họ hàng, bà con làng xóm dành cho hai anh em sinh đôi. Nhưng đằng sau niềm vui, hạnh phúc ấy là nỗi lo “cơm áo gạo tiền”, niềm trăn trở mưu sinh của người cha nghèo nuôi mẹ già 93 tuổi và 4 người con học đại học trên thành phố.