12h trưa, phố vắng, thứ nắng vàng sánh hiếm hoi những ngày gió mùa về thắp lên trong lòng người một niềm hân hoan đến lạ, mọi cảnh vật như bừng sáng, bản nhạc Noel sớm vang lên đâu đó giữa lòng thành phố không đủ sức thu hút sự chú ý phía Vi. Cô bước lững thững trên hè phố, chỉ biết có ngọn heo may gầy vẫn còn lạc lối, chưa kịp theo mùa thu đi xa, mải miết rong chơi, mải miết trêu đùa Vi.
Heo may gầy, sao buốt lạnh đến thế? Vi mải nghĩ mà những giọt tròn lăn ra từ khóe mắt lúc nào chẳng hay. Cô gái có mái tóc màu hạt dẻ ấy luôn vậy, không cho phép mình yếu mềm nhưng lại khóc trong những lúc mình vô thức nhất, vì những hững hờ dồn nén, vì những ấm ức phải chịu đựng và bây giờ, cả những khổ đau, nỗi đau thực sự chứ không phải do Vi cả nghĩ rồi tự huyễn hoặc mình...
Vi trở về Khói - quán cafe sách nhỏ xinh ẩn mình giữa những ngày đông lạnh lẽo, nơi ấy chứa đựng kí ức của cả một quãng thanh xuân bồng bột, những quãng đằm mình thật chậm trong nhịp chảy tình yêu, hết thảy Khói đều chứng kiến, mối tình bắt đầu 2 năm về trước nhưng giờ thì khác thật rồi.
Vi quen Long một chiều cuối Đông, Khói vẫn lặng lờ với những bản nhạc du dương kéo người ta khỏi bộn bề cuộc sống. Long là dân văn, cây bút quen thuộc về truyện ngắn trên một số tạp chí cho người trẻ. Thực sự không hề tầm thường chút nào, Vi đã tự vỡ ra điều đó lúc nói chuyện được một lát và Long tự giới thiệu về mình.
Sở dĩ vậy vì ngay từ ánh mắt đầu tiên bắt gặp, cô đã thấy tia nhìn của Long có gì đó khác lạ, ánh mắt chứa đựng những nỗi buồn ẩn kín của một tâm hồn nhạy cảm và tinh tế. Long ít nói, giọng nói trầm tĩnh, đều đều nhưng lại vô cùng đáng tin tưởng. Vi đoán biết sau giọng nói ấy là một con tim nồng nhiệt. Chính sự phỏng đoán đó đã kéo Vi lại gần Long, liều lĩnh chạm tay vào con tim ấy để rồi xem nó nồng nhiệt tới mức độ nào ?
Thế nhưng chẳng để Vi phải lên kế hoạch cưa cẩm, Long đã đổ cái rầm. Vi ngạc nhiên vì những kẻ có máu nghệ sĩ như Long thường cao ngạo, mà không hẳn, nên nói là khó nắm bắt thì đúng hơn. Thế nên người mà họ chọn lựa để đồng hành, gắn kết cũng sẽ "không bình thường" theo hệ quy chiếu của họ. Vi không ngờ Long đã nói yêu cô ngay mùa gió ấy. Còn cô, hoan hỉ với một hạnh phúc sớm hoen màu chia li, rạn vỡ vì vốn tự thân, nó chưa bao giờ vẹn tròn những cảm xúc trong nhau.
Vi là một cô gái thừa nhạy cảm, dĩ nhiên, dù không phải dân nghệ sĩ. Ngay từ những bước đầu tiên đi cùng Long, Vi đã sớm lờ mờ về một khoảng cách không thể nào xóa nhòa. Nó ngăn cản những nồng nhiệt nơi Long vì cô vẫn tin, người như Long khi yêu thương ai đó sẽ khiến người ta thực sự thấy mình được yêu đến cuồng nhiệt, si mê. Hà cớ gì bên anh, cô không thể cảm nhận được những nồng nhiệt đó. Luôn luôn hụt hẫng, luôn luôn mòn mỏi vì những xúc cảm không vẹn tròn, không phải vì cô quá đòi hỏi mà chỉ là... chỉ là những nồng nhiệt ấy, dường như Long đã dành hết cho một người đã chẳng còn bên anh nữa.
Vi đã nhiều lần thắc mắc về quá khứ của Long, anh đã từng yêu người nào đó tới mức không thể yêu ai hơn thế nữa? Long không trả lời, chỉ níu chặt vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói đều đều:
- Bây giờ người anh yêu là em.
Vi lặng đi, những giọt nước mắt chờ chực rớt đầy trên gò má. Long đang ghì chặt lấy cô, Vi chẳng thể ý thức nổi mình. Chỉ những khi Vi dỗi hờn hay tỏ ra không hài lòng vì sự hờ hững của Long mới mong anh nồng nhiệt như thế, một cái ôm hay một cái siết tay rất chặt nhưng rồi qua đi, Vi lại tiếp tục đắm mình trong đợi chờ, nhiều lúc chính Vi không hiểu nổi mình, tự trách mình quá nghĩ ngợi nhưng thực sự, việc thường xuyên rơi vào trạng thái thấy mình đáng thương trong mối quan hệ với Long vượt quá chịu đựng của Vi khiến cô chẳng thể nào vui vẻ.
Vi vẫn thế, tìm mọi lí do bao biện cho cảm xúc của mình, cô đã cố gắng nghĩ Long trước giờ vẫn vậy, rằng cách anh yêu một người trước giờ vẫn chỉ có vậy thôi. Để chiếc bóng quá khứ đè nặng lên mối quan hệ hiện tại, hoàn toàn là không nên, Vi biết nhưng cô không thể phủ nhận hoàn toàn những cảm xúc cùng nỗi hẫng hụt, nghi ngờ của mình. Luôn luôn tự dỗi hờn, ủ rũ rồi tự tươi tỉnh lại. Luôn luôn tự nghi ngờ rồi tìm cách tự tháo gỡ. Tại sao yêu cô mà Long cứ để cô tự loay hoay trong mối quan hệ của hai người?
Long đến Khói, muốn vô tình gặp Vi như cái cách hai người trước đây từng quen nhau. Không có, chị chủ quán bảo Vi đã không đến đây được một tuần rồi. Long thẫn thờ ngồi xuống góc quán quen, bao nhiêu kí ức lại chợt ùa về. Vi nói hai người chia tay một tuần trước, lần đầu tiên suốt hai năm yêu nhau dù bao lần dỗi hờn vì quá khứ của anh, Vi cũng không quyết liệt đến thế.
Phút giây Vi sắp quay lưng với anh, Long đọc thấy trong mắt cô cả một miền hoang hoải. Chính anh chứ không phải ai khác đã đong đầy niềm hoang hoải ấy. Chắc Vi đã khóc rất nhiều. Là lỗi của anh. Long chẳng ngờ mình không thể che đậy cái khoảng trống vô hình đó. Long thừa nhận, rằng có lẽ anh sẽ không thể nồng nhiệt với bất kì ai như cô gái trong quá khứ anh đã từng yêu, cho đến khi gặp Vi. Không phải mối tình bồng bột quá ư ngọt ngào như lần đầu tiên ấy. Long đã từng mất mát nên với Vi, anh thận trọng và trầm tĩnh hơn. Long không ngờ nó vẽ ra trong lòng Vi vô vàn những nỗi niềm hẫng hụt của một cô gái đôi mươi đã từng ấp ủ về mối tình đầu với một chàng trai nghệ sĩ. Nhất lại là cô ấy quá nhạy cảm và nồng nhiệt, như Vi.
Người con gái Long từng yêu trong quá khứ cho đến bây giờ thực sự không còn bất cứ liên hệ nào trong cuộc sống của anh, Vi vẫn âm thầm ghen tuông. Cô lo sợ điều gì? Người ta bảo những mối quan hệ ngoài luồng bắt nguồn trong ý nghĩ, chính những ý nghĩ đó mới thực sự là nguyên nhân sâu xa và nguy hiểm đẩy mối quan hệ đến bên bờ tan vỡ. Không lẽ... Vi tin như vậy? Long không dám chắc Vi có lo nghĩ quá nhiều. Những lời Vi nói với anh lần gặp nhau cuối ấy, rằng suốt hai năm bên cạnh nhau, cô chưa bao giờ trọn vẹn với hạnh phúc anh mang lại làm tâm tưởng anh nhói đau khôn tả. Người con gái anh mang trong tim mình với những nỗi niềm đau đáu nói rằng cô ấy không thấy an toàn và hạnh phúc với tình yêu anh mang lại, anh biết phải làm sao đây?
Long không có thói quen rũ bỏ toàn bộ kí ức sau một mối quan hệ đổ vỡ. Cô gái đến trước Vi, không ngoại lệ. Chính thói quen tai hại ấy đã làm giọt nước tràn li khi Vi tìm thấy trong hộc tủ của anh bao kỉ niệm của một mối tình đã qua được chôn giấu kĩ càng. Những bức thư tay, những câu thơ ngập một màu của sự say mê, nồng nhiệt. Long chưa bao giờ làm cho Vi những điều tương tự, cô đã gào lên trong nước mắt:
- Tại sao anh dối em? Tại sao anh không kể cho em nghe tất cả. Anh nói đi, nói đi...
Một khoảng yên lặng rất lâu, vẫn chỉ có tiếng Vi vang lên trong căn phòng:
- Em hiểu rồi, vì anh chưa bao giờ yêu em như chị ấy. Thì ra em chỉ là kẻ thế chân.
Vi vùng bỏ chạy, tiếng cốc thủy tinh vỡ vụn như báo cho Long rõ hơn về sự rời bỏ đó. Anh tính đuổi theo nhưng không biết nói gì với cô nên ngập ngừng. Vi không hiểu Long rồi. Chưa bao giờ anh coi cô là người thay thế. Chỉ vì anh yêu Vi theo một cách khác hơn những mong những niềm tin đong đầy vững chắc, sẽ có thể đi cùng nhau lâu dài, nào ngờ... nào ngờ Vi không dám tin anh, cô sợ mình ảo tưởng rồi sẽ đớn đau quá nhiều trong mối quan hệ của hai người.
Long tự trách mình, tự hối hận đã để người con gái anh yêu phải loay hoay với những hoài nghi và thương tổn mà anh, từ đầu chí cuối không hề hay biết, không hề hay hiểu, chỉ nghĩ đó là những dỗi hờn vu vơ mà một cô gái đôi mươi nên và cần có. Long không nghĩ Vi học cách yêu anh trưởng thành đến thế, thận trọng đến thế. Tự nín nhịn, tự dỗ dành tim mình thật ngoan. Anh sai rồi, thật sự sai. Để một cô gái cảm thấy thật đáng thương trong tình yêu chính mình thì thật khó bao biện, tất cả chỉ vì Vi đã quá hết mình cho mối quan hệ của hai người.
Một tuần sau ngày Vi nói ra những lời đó, đã có lúc Long nghĩ dừng lại sẽ tốt hơn cho Vi khi ở cạnh anh, Vi không dám tin tưởng, không thấy an toàn một chút nào nhưng rồi Long đã phát hiện ra ý định đó rồ dại đến mức độ nào. Vi quan trọng với anh hơn anh tưởng và trong giây phút ấy, Long đã quyết định mình phải giữ được Vi.
Long đứng dậy quay về phía cửa quán:
- Xịch! - tiếng cánh cửa bật mở khi Long chưa kịp xoáy chốt, Vi xuất hiện, gương mặt hốc hác, bờ môi khô khốc vì gió hanh hao, cả đến đôi mắt cũng trùng xuống, một nỗi buồn nặng trịch. Vi không nhìn Long, bất thần yên lặng rồi định vùng bỏ chạy nhưng Long kịp giữ tay cô;
- Em đừng đi! Đừng rời bỏ anh, có được không?
Sau câu nói ấy, Vi đã bất động trong cái ôm chặt cứng, những nức nở bắt đầu òa vỡ. Vi chưa thể tha thứ cũng không thể giữ tim mình khỏi những tổn thương nhưng thực sự, cô đâu có tin mình là kẻ thay thế. Tất cả chỉ vì Long cứ im lặng đến đáng ghét như vậy. Một nụ hôn lên tóc rất nhẹ, giọng Long nghẹn lại:
- Đừng tự làm đau mình như thế, cô bé à! Anh sẽ yêu em theo một cách khác. Quá khứ là chuyện của quá khứ, đừng để tâm đến nữa, chỉ cần biết đến hiện tại của chúng ta thôi...
Vi lại cười, ngượng nghịu trong yên lặng. Long không có lỗi, cả quá khứ của anh cũng vậy. Long nói đúng, chỉ nên biết đến hiện tại của nhau. Tất cả chỉ là cơn mộng mị. Vi tự nhủ mình: tự tin lên nào, cô gái! Bởi lẽ chẳng có lí do gì để Vi lo sợ, sẽ mất Long. Nếu đã chấp nhận cùng nhau trên quãng đường dài, hãy tưởng tin và học cách làm mình hạnh phúc trong chính những yêu thương ấy, đi qua gió giông, hạnh phúc sẽ vẹn tròn. Có lẽ định nghĩa cho những xúc cảm vẹn tròn Vi cất công tìm kiếm, chỉ đơn giản vậy thôi!