Cái thứ tình cảm chết tiệt và đầy mỏi mệt này tại sao có thể khiến người ta cam tâm vì nhau mà bỏ quên mình nhiều đến thế? Thử hỏi trên cái quả địa cầu này có điều gì có thể khiến người ta khổ sở nhưng vẫn mỉm cười vui vẻ, thậm chí không muốn dứt ra để thoát khỏi nó như yêu – đơn – phương hay không?
Yêu đơn phương là khi ghen đến bão nổi trong lòng vẫn thản nhiên bảo rằng mong hai người hạnh phúc.
Là khi nhớ đến hô hấp cũng khó khăn vẫn phải giả đò lạnh lùng không nhắn tin, không gọi điện. Nhưng cứ thấp thỏm nhìn màn hình điện thoại xem có dòng chữ nào được gửi tới mình hay chưa.
Là khi muốn xuất hiện ngay trước nhau để thỏa thê vỗ về những ngày đã một mình nhưng vẫn chỉ đứng từ xa tỏ ra không quan trọng.
Là khi muốn trách cứ, muốn nũng nịu, muốn giận dỗi nhưng… vô lý quá. Có ai thèm quan tâm không?
Là khi muốn tỏ vẻ săn sóc người ta một chút, muốn thể hiện rằng dù gì đi nữa cũng có mình ở bên. Nhưng với tư cách gì đây? Sao cứ phải tỏ ra đặc biệt như thế?
Là khi muốn đợi, muốn chờ, muốn mong, muốn ngóng một điều gì đó nhưng chợt nhận ra nó quá xa xôi. Mà cuộc đời này chẳng nhẽ cứ dựa dẫm mãi vào những điều mơ hồ, không thể nắm bắt?
Có những gì giật mình tự hỏi, rốt cuộc thì mình đang chờ đợi điều gì cho riêng mình đây?
Yêu đơn phương rốt cuộc chỉ là những ngày tự lừa mình, hèn mà buồn đến thế!
Là những ngày tự giành giật, tranh đấu lại qua giữa lý trí và con tim, giữa mở lời và chôn giấu.
Là những ngày thấy mình cần rất nhiều, rất nhiều can đảm…
Những ngày sống vì người khác nhiều hơn chính mình…
Những ngày thấy mình đơn giản như trẻ thơ, chỉ cần một nụ cười của ai kia cũng đã đủ để ấm áp suốt một buổi tối. Nhưng vẫn sẵn sàng rơi nước mắt, cả quãng lòng chùng xuống khi bị đối xử vô tâm…
Ừ, ai cũng đã từng có 1 thời yêu - đơn - phương và thương - thầm - trộm - nhớ.
Một thuở yêu người, nhưng người không hay!