Ngày thứ 90
Căn phòng nhỏ vàng chanh ấm áp
Dáng người cao gầy
Cánh mũi phập phồng
Câu hát lạc điệu
Mắt đen hấp háy
Nụ cười thật hiền
Tôi cứ thừ người ra như vậy nhìn cái Duyên, hoặc là không. Cho đến khi nó dí sát mặt vào tôi:
-Trông ngu thế?
-Chắc thế. Có 2 việc khiến con gái quyết rũ nhất, đó là lúc đan khăn và khi vào bếp mà – Ngừng một lát, nhìn vẻ mặt tí tởn của nó rồi tôi cười phá lên – Mỗi tội bây giờ tao không nghĩ thế
-Ý mày là gì? – Nó giơ con dao cắt bánh trước mặt ra hằm hè – Nhịn đấy đừng đùa.
Đúng là tôi đang khen cái Duyên đấy chứ, chỉ tội tôi đang nghĩ con trai khi vào bếp cũng quyến rũ vậy thôi. Giống như anh vậy... Kéo nhẹ cửa sổ, vài giọt nắng xuân trong trẻo liếm từng vệt dài lên chiếc bàn gỗ nâu bóng. Chợt thấy đâu đây miền kí ức những ngày gió mùa lại động đậy. Một tháng rồi đấy, kể từ ngày tôi trả lại bộ đồng phục Senza Fine. Không một cuộc gọi lỡ hay mẩu tin nào từ anh. Buồn cười thật, tôi mong chờ gì chứ, khi tôi còn chưa bao giờ đưa anh số điện thoại của mình. Cũng lạ. Tôi vẫn tưởng mình chỉ bối rối vào những ngày mưa cơ mà nhỉ.
Ngày thứ 25
Gần hết một tháng nhưng tôi với anh nói chuyện rất ít. Hầu như chưa bao giờ được quá 10 phút. Có lẽ vì tôi không giỏi giao tiếp. Những cuộc trò chuyện thường rời rạc, cộc lốc. Như hôm nay, trời mưa, tôi đi đổ rác về, đứng ở bậc sàn gỗ ngoài cửa, nhìn vào trong, tự dưng hỏi có phải vì tôi là khách quen nên anh nhận tôi nhanh thế không? Anh bảo để anh nhớ đã. Rồi ành à lên một tiếng, hỏi tôi biết hát không, hát một bài xong anh sẽ nhớ. Tôi đờ người, cáu kỉnh. Anh cười dịu:
-Khách quen thì không chắc. Nhưng trong một bộ dạng tả tơi thì lại là chuyện khác.
Và anh hát đôi câu vớ vẩn nào đấy. Ngang phè. Rồi bảo tôi
-Em hát ngang bằng anh là cùng thôi chứ gì. Nên cứ hát đi. Nếu em muốn.
Rồi anh cười ngặt nghẽo. Thỉnh thoảng tôi cũng thấy kì. Sao tôi nhớ hết những gì anh nói vậy nhỉ? Vì chúng tôi nói chuyện quá ít chăng?
Ngày đầu tiên.
Tay nắm chặt mũ lưỡi trai ướt nhẹp, cả người run run vì thấm nước lạnh, thở ra những cột khói, tôi ẩn cửa vào Senza Fine. Ngây người nhìn lên bức xếp hình cỡ bự rồi buột miệng:
-Anh, em muốn làm ở đây.
-Chán Latte Macchiato nhà anh rồi à?
Với đề nghị bất thường và thái độ xấc xược như vậy, tôi không thấy lạ khi ông chủ trẻ buông thõng câu nói rồi bỏ đi. Chỉ là, tôi khẽ rùng mình khi có gì đấy sắc lạnh chạm vào hai bên má đang lem nhem nước mưa:
-Chìa bé nhất. Đồng phục ở tủ thứ hai màu xanh sau quầy đồ uống. Mặc vào rồi ra đây nhanh lên.
Tôi chỉ kịp tròn mắt, lận đận mặc đồ rồi lại ngẩn ngơ chạy ra. Anh nói dài ơi là dài, tay thì chào khách, tay thì chỉ trỏ một lô xích xông cho tôi. Tai tôi cứ lùng bà lùng bùng, chả hiểu gì sất. Tôi không nói đùa, nhưng cũng đâu có nói thật? Còn anh nữa, đường đường là chủ nhà hàng...? Mọi thứ đến quá nhanh, khiến cho tôi tự dưng chẳng còn nghĩ được gì nữa và chẳng còn thấy gì nữa.
Mở mắt ra, tôi thấy mình đang nằm trên sô pha ở tầng trên. Giật mình chạy xuống, đã thấy anh đang thu dọn đồ đạc. Thấy tôi, anh khẽ hất hàm. Thế là lại như cái máy, tôi lại chạy loanh quanh sờ này sờ nọ, dù tôi cũng chẳng biết xếp chúng vào đâu. Xong xuôi, anh mới quay sang nhìn tôi. Khiến tôi giật thót:
-La Ma. Tiền thuốc cảm trừ hết vào lương đấy nhé. Hôm nay thử việc, không tính lương. Mà biết anh tên gì không hả – anh nghiêm mặt nhìn tôi – Là Nguyễn Hoàng Nhật Minh. Thế này mà muốn làm việc ở đây?
Bối rối, tôi khẽ vén tóc mái còn ướt nhẹp sang một bên, im lặng.
Anh nhún vai, khẽ chép miệng:
-Thế thì lương trả theo giờ. Hết. Rồi. Về đi.
Thế đấy. Trong vỏn vẻn có 5 phút, tôi đã chính thức thành nhân viên của Senza Fine. Những ngày này Hà Nội rét đậm, mưa dài nhưng hết ngày thật nhanh.
Ngày thứ 26
-Anh à, cậu ấy là Panna hay Pancot đúng không? Vì cậu ấy hay gọi Panna Cotta khi đến đây. Giống như em, anh gọi em là LaMa, Latte Macchiato
-Ừ?
-Thế thì. Anh gọi em là Phương đi! Em là Trần Mai Anh Phương – Thấy anh nhíu mày, tôi nói tiếp – Vì em là nhân viên rồi, đâu còn là khách quen nữa, nhỉ
-Hỏi như không hỏi vậy?
-Anh cũng thế mà. Nhớ đấy.
-Này, em biết không. Cái tên quan trọng và thiêng liêng lắm đấy. Khi biết tên họ đầy đủ, người ta có thể ếm bùa phép làm khổ lên nhau và . . .
-Em tin, anh Nguyễn Hoàng Nhật Minh ạ.
Anh ngẩn người, thật lạ. Anh gãi đầu, rồi cười. Hai bên lông mày đậm nheo lại, má lúm đồng tiền hiện rõ ơi là rõ, đẹp ơi là đẹp!
Trời hôm ấy lại mưa. Mỗi cô gái đều có một chàng trai để nhớ khi mưa về. Chắc là tôi tìm thấy rồi.
Những ngày sau ngày 26
Ngày đông rét sớm, mưa phùn suốt thôi. Khách đến đông hơn và chóng vánh hơn. Nháo nhào chạy vào, vội vã ra đi. Tối vắng khách, có hôm tôi đến ngồi xem hết 2 bộ phim với anh rồi về. Anh không gọi tôi là LaMa nữa, nhưng vẫn chỉ là những mẩu chuyện vụn vặn ít ỏi. Nhiều hôm còn chẳng nói gì trừ hai câu chào tụt ngủn.
Bù lại, anh biết mua gì làm đồ ăn khuya cho tôi. Cũng như khi anh liên tục xoa hai tay vào với nhau, tôi biết anh đang đói. Cũng có lúc tôi thấy tim mình lạc nhịp ghê lắm, khi anh quay sang nhìn tôi đúng lúc tôi đang nhìn anh. Thỉnh thoảng, anh lại ngả lưng vào ghế đối diện, tóc anh và vai anh có thể chạm nhẹ vào tóc và gáy tôi. Tôi không còn ngạc nhiên vì điều đó nữa. Mà buồn cười. Mỗi lần anh đứng dậy, cảm giác nuối tiếc vẫn cứ vẹn nguyên như những ngày đầu.
Hay thật. Thứ tình cảm này không đủ điều kiện cần cho bất cứ thứ định nghĩa ngắn gọn nào. Hoặc là rất gần, hoặc là lại rất xa. Hoặc là thứ gì đó rất đỗi nguyên sơ và trong trẻo, hoặc là những nỗi niềm day dứt hỗn độn.
Anh có thể đã biết. Hoặc không biết những điều đó. Tôi để mặc những tình cảm đó tự lớn tự diệt. Nhiều khi, thế đã là đủ.
Ngày thứ 50
Hà Nội lại mưa,
Tôi không quen bận tâm nhân tình thế thái. Anh cũng không thích những đứa nhiều chuyện. Chỉ là, hôm ấy, rất tình cờ, tôi nghe thấy mẩu đối thoại kì cục của anh với một bé váy hồng:
- Em có thích mưa không?
Váy hồng háo hức:
- Thích lắm luôn chứ. Em thích nghe tiếng mưa rơi, nằm ngoan trong nhà đắp chăn ngủ, hoặc đọc truyện. Anh có vậy không?
Duỗi thẳng hai tay trên bàn, anh nằm xuống, nghiêng đầu về hướng cô gái nhỏ:
- Vậy làm sao anh tin là em yêu anh được. Em thích mưa cơ mà, sao lại cứ trốn tránh nó?
Ngày thứ 51 52 53 54
Có lẽ vì màu hồng là màu tôi yêu thích nhất, nên khi thấy mặt váy hồng nhoẹt nước, tôi cứ bị ám ảnh. Tôi mơ hồ nhận ra mùi gì đó quen thuộc. Không phải hương rượu Rum, không phải mùi bánh nướng trong lò, không phải ...
Tôi hỏi vu vơ về câu chuyện hôm nọ khi anh đang nhào bột. Cũng không hiểu thế nào, tôi lại cứ nói và hỏi nhiều hơn. Tự tôi. Đã phá vỡ quy tắc của chính mình. Tôi bảo anh quá đa nghi, quá vớ vẩn khi suy xét con người dựa trên câu nói vu vơ của người anh chưa từng gặp. Cho đến khi anh khùng lên:
- Em khác anh sao mà còn đòi lên giọng?
Lần đầu tiên, anh bỏ dở khuôn bánh.
Lần đầu tiên, tôi nói chuyện với anh quá 10 phút.
Tôi chợt hiểu tại sao anh lại nhận tôi vào đây đơn giản thế. Tôi đã tưởng anh ở một vùng trời khác tôi, những mong anh không có mùi giống tôi, mùi của cô độc và đa nghi, vậy mà... Qủa thật thế giới quá rộng lớn để chỉ yêu thương được một người, nhưng quá hẹp để những kẻ có chung thương tổn lại gần nhau. Vết thương đó liệu có lở loét thêm? Hay sẽ được chữa lành?
"You say you love rain, but when it comes, you seek an umbrella.
You say you love the sun, but when it shines you seek shade.
You say you love wind, but when it comes, you close your window.
So that's why I am scared when you say you love me"
[Bob Marley]
Những câu hỏi thật khó có lời đáp. Và tôi trốn chạy nó. Bằng cách nghỉ việc mà không có một lời từ biệt.
Ngày thứ 58
Khi tôi lảng tránh ánh mắt anh, hỏi về chìa khóa tủ đồ, anh nhìn tôi lâu lắm:
- Tại sao em muốn làm việc ở đây?
Hôm đó thực sự là một ngày trời rất đẹp, nắng vàng rộm quét qua khung cửa sổ, và người tôi thì khô ráo.
- Em trốn bão, trốn mùa đông.
Tay anh chợt khựng lại
- Vậy anh trả lương theo tuần cho em nhé
Anh đẹp. Vẻ đẹp của mưa. Trong trẻo, khó hiểu và khó đoán. Tôi không bảo anh tôi sẽ ra đi, nhưng không hiểu sao, tôi nghĩ anh cũng cảm nhận được điều đó. Dù là lúc ấy hay bây giờ, khi tôi chỉ đang nghĩ đến anh , tim tôi vẫn đang đập nhanh hơn một chút.
- Em có vẻ không thích lắm thì phải – Anh kéo ngăn tủ phía dưới, đưa tôi chùm khóa sắc lạnh:
- Bão tan rồi, nắng lên rồi. Chìa to nhất. Trả đồng phục ở phòng thứ nhất bên trái sau quầy đồ uống.
Và...
Tôi thấy anh định nói gì đó, nhưng thôi. Tôi bắt đầu lờ mờ hiểu sự khác biệt giữa trả lương theo giờ và theo tuần. Vào giờ phút đó, tôi cũng thấy mình chẳng khác gì những vị khách bình thường của Senze Fine. Ở lại với nó, nhưng chưa bao giờ hết lòng vì nó. Tôi cũng giống như váy hồng . . . sẽ không trả lời được câu hỏi đấy, cũng chẳng thể chữa lành vết thương chưa khép miệng của mình.
Tôi đến với Senze Fine trong vỏn vẹn 5 phút, nhưng không quên nó dễ dàng vậy được.
Năm đầu tiên nghe “Mùa đông đã qua” mà đắng lòng đến thế.
Dù gì, Senze Fine cũng chỉ còn là hoài niệm.
Ngày thứ 99
Đang độ xuân, mà sao Hà Nội trông buồn quá. Gió chỉ thổi nhẹ thôi, cũng khiến căn nhà bé nhỏ sao dữ dội. Tiếng bát vỡ, tiếng cãi vã, tiếng xầm xì... những điều hỗn độn vừa cũ vừa mới. Thời gian thì khác nhau, còn mục đích và bản chất làm khổ nhau thì chẳng hề đổi khác.
Câu chuyện ngày hôm nay cũng chỉ là một trong số rất nhiều. Nhưng chẳng hiểu sao, đau quá. Có lẽ, cũng giống như giọt nước tràn ly, điều gì đến rồi sẽ phải đến.
Định thần lại, tôi thấy mình đang đứng trước cửa Senze Fine từ lúc nào.
****
Cửa quán với 12 lát gạch và con đường sỏi trải dài, chiếc bảng đen với hai vết nứt ở phía sau nói mãi mà chủ quán chẳng thay , tầng 2 với 4 chậu hoa ngày nào cũng phải tưới nước... Hóa ra, có quá nhiều thứ ở nơi này đã lẳng lặng nằm tọt trong góc tâm hồn tôi từ lúc nào không biết.
Có lẽ, tôi nhớ Senze Fine nhiều hơn tôi tưởng.
Khi tôi định đi, một ai đó từ quán cũng đang bước ra. Và đó là . . . anh. Vẫn những nét ấn tượng như thế. Chân mày đậm, đôi mắt buồn với lông mi đẹp chết người.Tôi bối rối, định cúi đầu chào anh một chút. Tôi khẽ khuơ tay định nói xin lỗi gì đó. Nhưng rồi vẫn chỉ chết trân ở đó, lúng búng ba tiếng ê a.
Còn anh... anh thậm chí còn chẳng hề nhìn thêm tôi lần nữa. Khi anh bước qua tôi để khép cửa rồi lại quay vào, có gì đó trong tôi như tan ra thành từng mảnh. Có hai con người, đứng cách nhau một bậc thềm và khoảng vài bước chân, mà cứ ngỡ như cả trăm ngàn dặm.
Đèn tắt. Quán tối om.
Tôi muốn khóc. Mà khóc không nổi.
Túi quần chợt rung lên. Anh Minh is calling. Tim tôi giật thót. Số điện thoại mà tôi đã lưu hàng tháng trời mà chưa một lần liên lạc. Hóa ra, chúng tôi đã tự tìm được số điện thoại của nhau... mà không biết, hoặc là không chịu thừa nhận.
- Em đến tránh bão. Ở đây, ở Senze Fine. Bão hôm nay rất to anh à.
Đáp lại chỉ là nhịp thở đều đều. Tôi vội vàng bấu chặt điện thoai:
- Lần này... là lương thỏa thuận. Em muốn được nhận lương trả theo tháng. Cuối tháng mới được nhận.
Một tiếng cười khẽ.
- Vậy em thích mưa không?
- Em thích. Nhưng vẫn thích nằm nhà nghe mưa rơi thôi – Tôi òa khóc.
Và đèn sáng.
- Anh không mang ô – Thấy anh tựa đầu vào cửa, má lúm lại hiện ra nữa rồi, đẹp ơi là đẹp!
Ngày thứ 100
Khi đi chợ Xuân lựa cây cảnh cho quán, tôi nghé đầu sang hỏi, em nghỉ việc ở quán để đi dạy và đi học Kendo có sao không. Anh khịt mũi, ờ, nhưng cứ giữ lấy bộ đồng phục nếu thích.
-99 ngày, thế là đủ với chức danh nhân viên chính thức của Senza Fine rồi. Bây giờ em có thể đến với danh nghĩa khác.
Trong nắng xuân, thấy má ai đấy hây hồng.
Ngày 160
Căn phòng nhỏ vàng chanh ấm áp
Dáng người cao gầy
Cánh mũi phập phồng
Câu hát lạc điệu
Mắt đen hấp háy
Nụ cười thật hiền
A, lần này thì tôi không nhìn nhầm người nữa rồi! Ưm, thấy môi mình còn có vị dâu tây từ bánh ai đó mới ăn nữa kìa!