Với khán giả Việt, đặc biệt là khán giả phía Nam chắc hẳn đều không còn xa lạ khi nghe nhắc đến tên diễn viên hài Quang Trung. Bắt đầu được biết tới nhiều từ chương trình "Cười xuyên Việt 2016", liên tục góp mặt trong các sản phẩm parody, web-drama của các nghệ sĩ trẻ như Huỳnh Lập, Nam Thư... Đặc biệt đầu năm 2019, Quang Trung còn tham gia dự án điện ảnh "Chị trợ lý của anh" của Mỹ Tâm.
Sở hữu lối diễn hài hước, duyên dáng và được nhận xét rất hợp khi vào các vai đồng tính, giả gái. Thế nhưng ít ai ngờ đến một ngày, Quang Trung lại tuyên bố quyết định lấn sân âm nhạc để thoả niềm đam mê nghệ thuật. Anh còn gây bất ngờ hơn bởi khả năng hát live hay không kém ca sĩ chuyên nghiệp cùng nhạc sĩ Phương Uyên là cô giáo đứng sau hỗ trợ hết mình.
Nhìn chặng đường nghệ thuật chỉ êm đềm suôn sẻ thay vì ồn ào khó khăn, đã có rất nhiều người kháo nhau rằng dường như Quang Trung đi làm vì đam mê. Bởi nam diễn viên cũng từng tâm sự bố mẹ anh đã sang Mỹ định cư, còn anh một mình sống trong căn nhà khang trang tại TP.HCM. Không những thế, ở tuổi 25, Quang Trung còn tự sắm nhà bạc tỷ ở khu đô thị hạng sang TP.HCM. Cũng từ những lý do được kể trên nên cuộc gặp gỡ với Quang Trung đã được sắp xếp nhanh chóng để người viết có thể nghe tường tận mọi câu chuyện về chàng diễn viên hài đa năng này, có đúng như những gì được đăng tải trên mặt báo và cả lời bàn ra tán vào từ công chúng bao lâu nay!
Debut ca hát rồi, thế bây giờ Quang Trung muốn được mọi người gọi là ca sĩ hay diễn viên?
Với tôi danh xưng nào khán giả cũng có thể gọi, miễn là trong bất cứ lĩnh vực nào tôi tham gia mọi người cũng nhớ tôi là Quang Trung, vậy được rồi.
Diễn viên chuyển qua làm ca sĩ cũng nhiều, nhưng không phải ai cũng thành công, Quang Trung lường trước điều này chưa?
Tôi cũng lường trước điều đó chứ và tự thấy mọi thứ không hề dễ dàng đâu. Khi mọi người chưa biết đến tôi và tới tận bây giờ được mọi người biết tới với vai trò diễn viên cũng 7 năm, nên tôi thấy mình không có gì phải vội hết. Con đường mình đi còn dài và việc ca hát cũng vậy.
Nhưng ở con đường dài với âm nhạc này có khi còn được đi kèm hai từ "tay ngang", vì như đã nói anh là diễn viên lấn sân ca hát. Vậy với kinh nghiệm gần 10 năm sống trong showbiz, Quang Trung sẽ làm gì để xoá bỏ hình ảnh "tay ngang" này cho con đường rộng rãi hơn?
Tôi nghĩ khó rất nhiều đấy, vì nếu là nghệ sĩ mới khán giả sẽ nhìn thoáng hơn, trong khi tôi đã được biết tới là diễn viên rồi nên cầm mic lên ca hát người ta sẽ đánh giá, có cái nhìn khắt khe hơn. Tôi đã lường trước hết những điều đấy. Cho nên tôi chỉ biết cố gắng thôi cứ không thể biết trước tương lai như thế nào.
Tôi tự thấy giọng hát mình không phải quá hay đâu, mà có lẽ mọi người khi nghe đồng cảm được cảm xúc mà tôi mang lại nên mới yêu thích. Tôi luôn quan niệm cái gì xuất phát từ cảm xúc cũng dễ dàng đến với cảm xúc người khác hơn.
Quang Trung: "Tôi áp lực kiếm tiền rất nhiều"
Thực ra tôi chỉ mới biết Quang Trung từ năm 2016, qua chương trình "Cười xuyên việt", từ đó đến nay bạn đa số đóng các vai đồng tính, giả gái. Đa phần góp mặt trong các web drama và parody hơn là dự án điện ảnh. Vậy, sự nghiệp làm diễn viên, theo anh có cực không?
Rõ ràng từ cực là không thể bỏ qua, nhưng thực ra ngành nghề nào cũng cực thôi, nhưng với người nghệ sĩ đồng hồ sinh học bị bất thường hơn đôi chút. Với lại tôi nghĩ đó là xứng đáng so với những gì mình nhận được mà.
Còn chuyện đóng các vai đồng tính, giả gái thì sao, đồng ý đó là các vai diễn rất dễ tạo sự chú ý và yêu mến từ khán giả, nhưng có quy luật giống như bất thành văn là khi một diễn viên cứ tham gia quá nhiều các vai diễn như thế này sẽ khiến khán giả nhìn vào họ ở một giới hạn nhất định, hay nói thẳng ra là nếu đóng vai nam tính chút sẽ hơi kỳ, anh có thấy vậy?
Đúng là tôi rất hay vào các vai đồng tính, giả gái, nhưng tôi thấy các vai diễn của tôi tạo ấn tượng mạnh cho khán giả bởi trong mỗi nhân vật đều có nét hài hước, làm mọi người nhớ. Ví dụ vai Tây Phi trong "Nam Phi Liên hoàn kế" chẳng hạn, đã có thời gian rất nhiều người gọi tôi bằng cái tên đó.
Tuy nhiên như bạn nói, khán giả sẽ đặt giới hạn một người nghệ sĩ ở chính các vai diễn họ thường đảm nhận, nên tôi khắc phục bằng cách không đóng khung bản thân vào một vai diễn nào hết mà sẽ nhận những lời mời nào có thể phát triển được bản thân, làm mới mình trong mắt khán giả. Vì nếu khán giả đã thích tôi ở các vai diễn đồng tính hay giả gái mà cứ thế làm tới thì đến một ngày có lẽ mọi người sẽ chán tôi lắm.
Tôi thích được khám phá trong các vai diễn hơn, vì tôi xuất thân là diễn viên sân khấu. Mọi người cũng biết diễn viên sân khấu phải hoá thân vào các vai diễn khác nhau trong các vở diễn khác nhau. Cho nên tôi rất thích được hoá trang, tạo hình, trải nghiệm cuộc đời ở các vai diễn khác nhau. Bởi vậy tôi muốn nhận lời ở các vai diễn mới hơn, thay vì nhận những vai diễn đã từng thể hiện. Tôi đang rất thích được thể hiện một nhân vật có nội tâm phức tạp, hay tạm gọi là mang màu sắc bi thương một chút để trau dồi khả năng diễn xuất. Chứ lúc nào cũng tưng tửng, hài hước thì khó khai thác chiều sâu nhân vật lắm.
Nhưng cũng nhờ những vai diễn tưng tửng, hài hước đó đã giúp Quang Trung thoát khỏi sự tự ti đúng không, vì tôi được biết anh từng là một cậu nhóc rất nhút nhát, thậm chí là tự kỷ?
Điều đó hoàn toàn chính xác. Tôi cảm thấy khi diễn hài, những lúc thật là khùng, được khán giả vỗ tay nhiều tôi sung sướng và đã lắm, giống như được giải toả bản thân. Và tôi cũng tìm được cảm xúc đó trong âm nhạc. Khi hát tôi cũng cảm thấy sự thoả mãn y như vậy. Tôi nghĩ nghệ thuật giúp tôi rất nhiều trong công cuộc cải tiến bản thân, thoát khỏi hình ảnh một cậu bé trầm cảm và ít nói ngày xưa.
Huỳnh Lập từng mất thời gian dài bước ra khỏi sự tự ti của bản thân để trở thành một diễn viên trẻ tài năng. Còn với Quang Trung, anh mất bao lâu để thoát khỏi vỏ bọc một cậu nhóc nhút nhát thành diễn viên hài, và giờ còn là một ca sĩ trẻ?
Để hiểu được mình, biết mình là ai tôi cũng mất 3-4 năm, tính từ thời điểm bước chân vào nghệ thuật. Tôi thấy mình may mắn đấy. Bởi có nhiều anh chị, cô chú hoặc có người sống cả đời, tới khi nằm xuống cũng chưa biết mình là ai trong cuộc đời của chính họ. Trong khi tôi vẫn còn trẻ đã may mắn biết được mình đang đi đâu để định hướng bản thân theo con đường sạch sẽ, rõ ràng. Không phải tự luyến nhưng tôi không hề lấn cấn hay phải dòm trước ngó sau khi sống trong showbiz một giây phút nào.
Nói thì dễ thế nhưng để hiểu bản thân mình là ai là cả quá trình đấy, như anh nói có người sống cả đời vẫn chưa hiểu được mình là gì?
Tôi kể bạn nghe chuyện này. Tôi từng học ngành Thiết kế thời trang ở một trường đại học, lúc đó tôi thích mỹ thuật nhưng ngay thời điểm đấy gia đình lại không có điều kiện cho học nên tôi buộc phải chọn một trường đại học công lập có mức học phí vừa phải. Ban đầu tôi dự định thi Nhạc viện, nhưng sau đó lại quyết định thi Sân khấu Điện ảnh. Cho tới tận lúc vào trường sân khấu học tôi mới biết nhờ biến cố đó, sự chuyển hướng đó mới giúp tôi biết mình cần gì, mình cần đi con đường nào và mình là ai.
Từ một cậu bé nhút nhát lại chọn nghề diễn, cái cảm giác trong lần đầu đứng trước bao nhiêu khán giả của anh có phải đấu tranh nội tâm dữ dội lắm không?
Người ta nói đơ như cây cơ là miêu tả đúng nhất về tôi đấy (Cười lớn). Nếu xem lại tôi từ năm 2013 có thể thấy tôi hiện tại là một sự đột phá, vì ngày xưa không biết diễn không biết nói gì hết. Tôi cảm nhận rõ ràng lúc đó bản thân đang bị giam cầm. Có nghĩa tôi biết bản thân cần làm gì nhưng khi thể hiện lại không thể. Nhiều đêm tôi muốn từ bỏ, nhưng khi nghĩ kỹ lại nghề diễn là con đường cuối cùng tôi có thể đi rồi mà nếu từ bỏ thì không thể làm gì được nữa. Nên từ từ tôi mở lòng mình ra, nói chuyện nhiều hơn.
Thực sự ngày xưa tôi không biết nói chuyện, không biết phản ứng nhanh là gì. Khi tập dần dần, mở lòng ra tôi đã biết cách khai thác cảm xúc của mình, chia sẻ được nhiều hơn, biết vui sẽ cười thế nào và khi buồn khóc thế nào, rồi từ đó tôi mới diễn xuất được.
Và cũng từ đó anh biết mình có thêm tính cách hài hước?
Thực ra lúc đó tôi không biết mình hài hước đâu, mà tới khi diễn trên sân khấu thấy khán giả phía dưới cười râm ran, tôi còn nghĩ là: "Mọi người cười gì vậy?". Dần dà 10 - 20 suất tôi mới biết "À, chắc tại chỗ đó có nét duyên nên mọi người cười" và tôi bắt đầu xoáy vào chỗ đó để tạo nên sự thú vị. Bây giờ trên sân khấu tôi cũng có thể tự tin rằng mình điều khiển được không khí và một phần nào đó kiểm soát nụ cười của khán giả.
Để tập nói, tập diễn tới lúc chuyên nghiệp nhất anh mất bao nhiêu thời gian?
Cũng phải 3-4 năm đấy, từng đó thời gian tôi mới tự tin trên sân khấu, cũng là một đoạn trường thanh xuân đấy nhỉ.
Lăn lộn showbiz cũng mấy năm rồi, giờ chắc anh phải thoát xác già dặn, sương gió hơn rồi nhỉ?
Tôi trưởng thành thôi chứ không già dặn lắm đâu, vì tôi thấy mình còn trẻ lắm.
Còn trẻ hay đi kèm với nhiều nỗi cô đơn lắm, mà tôi lại nghe nói Quang Trung là nghệ sĩ có kha khá nỗi cô đơn. Thế có bao giờ anh "ngồi hát cho đỡ buồn" chưa?
Có chứ, tôi có một người bạn rất thân, khi tôi ra mắt sản phẩm âm nhạc bạn ấy có chia sẻ và nói: "Trung là một người hát từ xưa đến nay, vui cũng hát, buồn cũng hát, ăn cơm cũng hát, làm gì cũng hát". Thú thực với bạn, khi đọc những chia sẻ này tôi mới nhận ra: "À, hoá ra mình hay hát đến thế". Chứ bình thường tôi hát theo bản năng, theo cảm xúc chứ có nghĩ mình hay hát đâu.
Mà lý do tôi hay hát chủ yếu để giải toả cảm xúc. Thậm chí tôi còn vừa hát vừa khóc, rất nhiều lần vừa chạy xe vừa hát và khóc. Tôi không biết tại sao nữa nhưng có lẽ đó là do cảm xúc. Ngay cả khi đọc kịch bản và nghĩ về nhân vật tôi còn khóc nữa cơ mà. Nên tôi nghĩ nghệ thuật chính là cách duy nhất để giải toả cảm xúc.
Vậy anh là tuýp người cảm xúc mạnh hơn lý trí?
Phải nói cực kỳ cảm xúc đấy, chứ không phải hơi hơi đâu. Khi làm việc tôi cảm xúc và cảm tính nhiều lắm, chỉ làm những gì bản thân thấy thích chứ không phải người khác thấy thích. Đặc biệt khi người khác càng mong muốn, càng áp đặt tôi lại càng không thích làm. Nhất là khi có cái gì người ta làm quá nhiều tôi càng không muốn theo đuổi. Tôi thường muốn những điều yên tĩnh hơn.
Sống trong showbiz mà yên tĩnh quá có khi lại thiệt thân!
Tôi cũng nghĩ như vậy vì đã có nhiều người nói lắm rồi. Cô giáo của tôi là nhạc sĩ Phương Uyên nói rằng tôi đủ tố chất, sự siêng năng để trở nên nổi tiếng nhiều hơn nhưng thiếu một yếu tố quyết định để bùng cháy là sự - sân - si. Nhưng chữ sân si ở đây được hiểu theo nghĩa tích cực nha. Tức là sự quyết đoán, cạnh tranh một cách khốc liệt với nghề mà tôi lại không thích điều đó, lúc nào cũng từ tốn, không chạy đua theo dư luận, chạy đua theo thời cuộc.
Ví dụ thời điểm web drama ra đời rất nhiều, khi đó tôi nhận được những câu hỏi rằng tại sao không làm sản phẩm riêng cho mình như những diễn viên khác. Mà thú thực tôi không hứng thú tạo một web drama hay web series cho riêng mình. Như mọi người thấy hiện tại những anh chị em bạn bè thân thiết ra web drama nào đều có bản mặt tôi trong đó, vì tôi không có thời gian sáng tạo thêm cho mình vai diễn gì nữa cả.
Ngoài ra ngay thời điểm hiện tại lịch công việc của tôi cũng hơi nhiều nên để tập trung một khoảng thời gian dài để ra đời một dự án dài hơi sẽ phải bỏ đi nhiều lời mời, nhiều công việc tôi đang yêu thích. Đó cũng là lý do tôi thấy mình lạc hậu hơn mọi người rất nhiều.
Lạc hậu mà anh nói có đi cùng việc không-mưu-cầu-sự-nổi-tiếng?
Tôi chưa bao giờ có nhu cầu nổi tiếng. Tôi nghĩ những người lao động nghệ thuật và xem đó là cuộc sống của họ, ví dụ như tôi thì sự yêu mến từ khán giả là sớm muộn thôi, trước sau gì cũng sẽ nhận được với sự cố gắng đã bỏ ra. Còn nếu những ai làm nghệ thuật chỉ vì nổi tiếng hoặc đặt mục tiêu nổi tiếng lên hàng đầu thì không thành hiện thực đâu, nếu có cũng mau chóng qua đi thôi.
Cái mọi người mong muốn đạt được là nổi tiếng thì cái mọi người làm được chỉ vì muốn cái tiếng được nổi, chứ không phải sự trau dồi, rèn luyện qua từng năm tháng, tôi nghĩ điều đó sẽ không vững bền.
Anh có biết chính việc không nhu cầu sự nổi tiếng đó lại khiến nhiều người khi biết anh có cả ngôi nhà khang trang, ba mẹ đi Mỹ định cư và chặng đường nghệ thuật nghe có vẻ êm đềm lại nghĩ anh làm nghệ sĩ cho vui chứ không nhằm mục đích kiếm tiền đấy?
Tôi phải kiếm tiền chứ, ai cũng cần tiền để trang trải mà. Từ tiền nhà, tiền chi trả cho ê-kíp, tiền đầu tư vào bản thân, rất nhiều thứ. Mỗi tháng tôi phải kiếm được ít nhất 100 triệu để chi trả những khoản đã liệt kê đó. Hiện tôi cũng sắm cho mình một căn nhà nhỏ của riêng mình, thay vì sống ở ngôi nhà với ba mẹ như trước nên tôi cũng cần có trách nhiệm hơn.
Cho nên có thể nói bây giờ tôi còn cần kiếm nhiều tiền hơn xưa nữa vì gánh nặng trên vai tôi ngày càng lớn, khi bản thân ngày càng trưởng thành hơn, có nhiều thứ hơn thì lại càng nợ nhiều thứ hơn. Áp lực kiếm tiền của tôi hiện tại thực sự rất lớn đó. Nhưng không vì thế mà tôi đánh mất bản thân, tôi vẫn chắt lọc công việc cảm thấy phù hợp nhất.
Xưa giờ tôi chưa từng nhận công việc gì vì tiền cả. Khi tôi làm những chương trình không có chi phí, thậm chí rất thấp, chỉ có 200-300 ngàn đủ đổ xăng nhưng tôi rất thích, còn hơn là những chương trình rất nhiều tiền mà không thoả lòng mình. Ngày xưa 10 lời mời tôi từ chối 7 cái, còn bây giờ 10 lời mời tôi từ chối 2-3 cái thôi vì những lời mời sau này đa số đều phù hợp với sở thích của tôi.