Thầy giám thị luôn có một quyển sổ "Nam tào". Và chắc hẳn, chúng ta không ít lần ước ao được "hủy dung" nó một lần.
Các cô cậu học sinh luôn có đôi lần lấy thời cơ trốn tiết học. Những lúc như thế thì nhà vệ sinh, góc sân trường, phía sau bục chào cờ, bãi giữ xe, căng tin... luôn là những nơi trốn lý tưởng để làm việc riêng như tám chuyện, ăn quà vặt. Nhưng không hiểu sao địa bàn nào của chúng em đều bị thầy nắm trong lòng bàn tay.
Có những người thầy không trực tiếp đứng lớp giảng dạy, nhưng lại là một phần không thể thiếu trong kí ức của đám học trò.
Tuổi học trò của chúng con sẽ thiếu đi một vài phần đặc sắc nếu thiếu thầy.
Chúng ta luôn cho rằng, thầy giám thị luôn khó tính, kỉ luật với những quy định khó nhằn. Nhưng đằng sau đó, tất cả đều vì muốn tốt cho học sinh. Dù thầy giám thị có khó tính đến đâu cũng chỉ mong muốn học trò mình trường thành trong cuộc sống.
Tuổi học trò của chúng con sẽ thiếu đi một vài phần đặc sắc nếu thiếu thầy.
Tin tôi đi, mình thầy giám thị sẽ không biết hết được "đường đi nước bước" của đám học trò, vậy nên ắt hẳn phải có "chân rết" là thành viên nào đó trong lớp. Vậy nên kiểu gì cũng rơi vào tay thầy, tốt nhất cứ quy củ cho lành.
Vốn tính ham ăn, ham uống nên ai mời gì tôi cũng thích, riêng việc được mời "uống nước trà" với thầy giám thị là lòng tôi hoang mang, "mông lung như một trò đùa".
Có những người thầy không trực tiếp đứng lớp giảng dạy, nhưng lại là một phần không thể thiếu trong kí ức của đám học trò...
Học sinh luôn lắm trò, nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò cơ mà, nhưng thật ra thì: Thầy giám thị mới là "trùm cuối".
Không quản nắng mưa, thầy luôn "chăm lo" từ việc có hay không mặc đồng phục, đến việc theo dõi, nhắc nhở tác phong ăn mặc, cử chỉ hành động của học trò. Thầy đâu biết rằng, giá như thầy cứ thỉnh thoảng "bỏ rơi", cứ ngó lơ chúng em một chút thì mọi sự sẽ vui hơn...
Trước kia, luôn thấy những quy định của thầy thật sự rất nghiêm khắc khiến tụi mình cảm thấy mất tự do, bức bối. Nhưng giờ ra trường rồi lại nhớ quá cái thời bị phạt vì mangquà vặt vào lớp, không bỏ áo vào quần... Và tất nhiên, chúng em nhớ cả thầy nữa.\