Mới đây, câu chuyện cảm động của một cặp vợ chồng già người Syria đã chạm tới trái tim của biết bao người trên khắp thế giới, sau khi những thước phim cảm động về họ được sử dụng với mục đích kêu gọi từ thiện. Đó là chuyện tình giữa cụ ông Ahmed 90 tuổi và cụ bà Khadijah 75 tuổi.
Khi xưa, thực ra hai ông bà đến với nhau không phải bởi tình yêu. Họ nên vợ nên chồng do sự hứa hôn của gia đình hai bên, bởi cha của hai ông bà vốn là bạn rất thân. Khi đó, bà Khadijah mới chỉ 11 tuổi. "Lúc đó tôi chỉ là một cô bé còn không hiểu hôn nhân là gì. Tôi không biết anh ấy là người thế nào, và anh ấy cũng vậy", bà tâm sự.
Thế nhưng may mắn thay, không như nhiều nạn nhân đáng thương khác của nạn tảo hôn, cuộc hôn nhân gượng ép ấy lại nhanh chóng biến thành tình yêu. Sau 65 năm đầu gối tay ấp, giờ đây họ yêu thương nhau bằng tất cả trái tim. Họ đã có với nhau 8 người con.
Trước máy quay, đôi vợ chồng già không ngại ngần thể hiện tình cảm. Ông Ahmed nắm tay vợ, trao cho bà những lời dịu dàng: "Tôi rất yêu bà ấy. Yêu nhiều tới mức không thể diễn tả bằng lời. Bà ấy là mẹ của các con tôi mà". Có khoảnh khắc, cụ ông còn đầy hóm hỉnh và tinh nghịch hôn má vợ, trong khi bà Khadijah ngại ngùng, dùng hết sức đẩy ông ra, nhưng lại vẫn nở nụ cười tươi rói hạnh phúc.
Cụ ông hôn cụ bà đầy tinh nghịch, trong khi cụ bà ngại ngùng đẩy ra, nhưng miệng vẫn nở nụ cười hạnh phúc.
Cụ ông Ahmed tự hào chia sẻ, hai vợ chồng sống với nhau vô cùng êm ấm và chưa một lần cãi vã. Bà Khadijah cũng nói về chồng và các con một cách đầy yêu thương và biết ơn: "Tôi yêu những đứa con của tôi còn hơn cả bản thân mình. Chồng của tôi đã làm việc rất vất vả để chăm lo cho gia đình chúng tôi. Không có lý do gì để chúng tôi giận dữ, xích mích với nhau cả".
Thế nhưng, bom đạn chiến tranh đã gieo rắc bất hạnh xuống cuộc sống vốn hạnh phúc và viên mãn của gia đình họ. Gia đình của ông bà phải chịu cảnh ly tán đã 4 năm nay, từ sau khi đôi vợ chồng già phải rời thành phố nơi họ từng sinh sống và chuyển tới trại tị nạn. Điều kiện sinh hoạt tại đây hết sức khó khăn khi thức ăn, nước uống đều là những thứ xa xỉ.
Đau lòng hơn cả, họ phải chia xa với những người con mà họ hết mực yêu thương. Trước đây khi đau ốm, 8 người con vẫn luôn ở bên để chăm sóc cha mẹ già, nhưng giờ đây, do mỗi người ly tán mỗi ngả, bên họ không còn ai cả. Bà Khadijah lạc giọng khi nói về nỗi nhớ các con: "Liệu tôi có bao giờ được gặp lại các con tôi nữa không? Chúng tôi chỉ có thể nghe giọng chúng qua điện thoại mà thôi".
Đôi vợ chồng già bật khóc khi nói về các con cùng cuộc sống bế tắc, khổ sở hiện tại.
"Trái tim của chúng tôi đã trở nên trống rỗng bởi nỗi đau buồn, bởi sự đàn áp và đói nghèo", ông Ahmed nói trong nước mắt. Ông cũng đau đớn kể lại câu chuyện về những người tị nạn Syria đã phải rao bán bộ phận cơ thể, thậm chí bán cả con trai mình để đổi lấy đồ ăn, thức uống. Suốt cuộc nói chuyện, hai ông bà liên tục nhắc tới cái chết, rằng chỉ có khi nhắm mắt xuôi tay, nỗi bi kịch này mới có thể chấm dứt.
Câu chuyện đầy đau buồn của đôi vợ chồng già Syria khiến cả thế giới một lần nữa nhói lòng trước tội ác dã man mà chiến tranh đem lại. Nó đã tước đoạt đi cuộc sống và hạnh phúc của biết bao người dân vô tội, đẩy họ lâm vào cảnh chia ly, bần cùng.
Thế nhưng, giữa khổ đau và thiếu thốn, tình yêu vẫn là viên kim cương vĩnh cửu mãi sáng lấp lánh, vượt lên trên sức hủy diệt và tàn phá của bạo lực phi nghĩa. Thật may là đối với cặp vợ chồng già Syria, họ đã mất tất cả, nhưng vẫn còn có nhau.
"Tôi yêu bà nhiều lắm. Nhiều bằng khoảng cách từ đây cho tới ngôi làng đằng kia kìa".
"Chỉ có tới ngôi làng ấy thôi à?"
"Không, cho tới tận ngôi làng xa nhất!".