Sáng hôm sau thuyết trình thì 4h sáng mới làm slides, tiểu luận cuối kỳ xong trong 3 tiếng
Chắc chắn không ai nói rằng học đại học là nhàn nhã cả. Bài tập lớn, thuyết trình, tiểu luận triền miên và cái gì cũng cần được đầu tư thời gian và chuẩn bị công phu chứ không giống bài tập về nhà lúc còn học phổ thông làm một tối là xong. Thế nhưng nghịch lý là nhiều sinh viên lại hoàn thành tất cả những bài tập đó chỉ trong "nháy mắt".
Deadline của bạn là cuối tuần này? Cuối tháng sau?... Giống nhau cả thôi! Vì chúng ta thường bỏ nó ra khỏi tâm trí cho đến ngày sát nút. Hầu hết tâm lý của sinh viên đều là "nước đến chân mới nhảy" và tính tự giác thì không phải ai cũng có. Vậy mới có chuyện, mai là đến hạn nộp bài, hôm nay các sinh viên mới ngồi thu thập tài liệu, gõ vội gõ vàng báo cáo.
Nhiều nhóm làm thuyết trình cùng nhau nhưng ai cũng ỷ lại vào nhóm trưởng nên chẳng quan tâm, chẳng cần nhớ thứ tự thuyết trình của mình. Nhóm trưởng có giục làm sớm đi chăng nữa cũng chẳng ai làm vì nghĩ đâu cần phải vội, có nhiều thành viên như vậy cơ mà, làm một, hai ngày là xong. Và kết cục là sáng sớm hôm sau thuyết trình rồi mà đêm hôm trước vẫn chưa có slides, và nhóm trưởng lại phải nín nhịn cân team cho kịp ra sản phẩm.
Rồi chuyện thi cuối kỳ, nội dung ôn tập luôn được giao trước từ vài tuần, có trường cho sinh viên nghỉ cả tháng để ôn thi nhưng nhiều bạn lại tận dụng những ngày đó để vui chơi thỏa thích đã, rồi "nước đến chân mới nhảy", chỉ còn 2, 3 ngày nữa là thi rồi mới vội vã ôn tập, thức đêm thức hôm đến nỗi khi đi thi mắt đen như gấu trúc.
Rõ ràng sinh viên không hề bị động trong bất cứ chuyện gì liên quan đến bài vở nhưng sao nhiều người lại hết sức "lầy" như vậy, chẳng chủ động chuẩn bị rồi cứ cuống cuồng vội vàng hết lần này đến lần khác?
Lười chắc chắn là lý do đầu tiên. Lười không muốn làm và chỉ làm khi tình huống đã thực sự gấp rút và bắt buộc. Vì lười nên bài vở vội vàng, không có đầu tư, điểm không cao nhưng vẫn tự hài lòng. Và dù có bao nhiêu lần vội vội vàng vàng như vậy đi chăng nữa thì chắc chắn lần sau vẫn lặp lại y nguyên lần trước, đến ngày phải nộp bài mới bắt đầu làm, ngày hôm sau đi thi hôm nay mới bắt đầu ôn tập.
Nhiều người thì đổ lỗi rằng mình bận. Bận làm thêm, bận chạy chương trình, bận sinh hoạt CLB, bận đủ thứ nên quên mất chuyện làm bài hay chỉ đến lúc không còn thời gian nữa mới bắt tay vào làm. Đúng là nhiều sinh viên rất bận nhưng việc học là ưu tiên quan trọng nhất, cớ sao lại để những việc khác ảnh hưởng quá nhiều như vậy?
Cũng có đôi khi, một số bạn cảm thấy "mông lung như một trò đùa" khi không biết bắt đầu từ đâu, làm như thế nào để hoàn thành những đầu việc đó đúng thời hạn dù rằng bản thân đã ý thức làm bài và cố gắng lên một kế hoạch cụ thể. Bởi vậy nên, sinh viên luôn coi deadline, tiểu luận, thuyết trình như "kẻ đáng ghét".
Hay một lý do khác có thể thông cảm được là quá nhiều môn học, quá nhiều bài tập dồn vào một lúc nên dù có cố phân bổ thời gian như thế nào cũng không tránh khỏi chuyện có những môn không được ưu ái, được để dành đến khi sắp quá hạn mới làm, đó thường không phải bài tập, tiểu luận của những môn chuyên ngành hay đơn giản sinh viên không thích môn học đó.
Nhưng dù lý do là gì đi chăng nữa, bạn không thể để việc "lầy lội" với bài tập, deadline trở thành một thói quen được. Một lần, rồi hai lần, rồi cứ lặp đi lặp lại như thế, bài vở làm vội vàng, chất lượng không đến đâu, điểm không cao, đủ những hậu quả tai hại ập đến chỉ vì không nghiêm túc đầu tư thời gian và công sức mà thôi.