Tôi vừa nhận được một cuộc điện thoại giục check mail công việc, cùng lúc đó, tôi lại nhận được điện thoại của mẹ để hỏi tối nay có về nhà ăn cơm không. Mẹ nói cả tuần trời chưa thấy về nhà, hay là hôm nay gác công việc lại, về ngồi ăn với mẹ một bữa cho vui.
Mẹ chỉ nói có vậy thôi, mà mày tôi chau lại, giọng tôi nói qua điện thoại có phần nóng nảy và khó nghe. Bình thường, tôi vẫn là đứa quá ham mê công việc, tới nỗi vẫn luôn nghĩ mình phải hoàn thành mọi thứ, còn chuyện gì thì tính sau. Và đương nhiên, ngày hôm nay cũng không phải là ngoại lệ.
Tôi lấy cớ thoái thác, nói với mẹ rằng con vẫn còn đang dở việc một chút, có lẽ là sẽ về muộn và bảo mẹ cứ ăn cơm trước đi không cần đợi cơm. Mẹ tôi ừ hữ nghe buồn buồn rồi gác máy. Tôi lại nhanh nhanh chóng chóng quay vào guồng công việc mà bỏ qua tiếng thở dài của mẹ.
Tôi click vào email, đơn đặt hàng của khách hàng là một bài viết về Ngày Gia Đình, viết về mẹ. Bỗng nhiên tôi lặng người, thấy sống mũi cay cay và mắt thì nhòe đi. Tôi đang làm gì thế này? Ngồi viết về những bà mẹ khác trên thế giới với bao ngôn từ yêu thương trìu mến, vậy mà nỡ lòng nào, đối với mẹ của mình thì lại…
Tôi còn nhớ những ngày thơ bé thường hay giở trò vòi vĩnh để được ăn quà vặt. Từ chuyện khoe được điểm 10 để mẹ thưởng, rồi đến cả chuyện đau răng, ốm sốt cũng lấy cớ phải được ăn thứ mình thích mới có thể khỏe lại.
Trong khi nhà tôi cũng không phải thuộc dạng khá giả gì, nói đúng hơn là có chút thua thiệt so với bạn bè cùng trang lứa. Nhưng đa phần, mẹ tôi đều cố gắng mang về cho tôi những "phần thưởng" xứng đáng. Cũng có những khi tôi nhìn mẹ bằng đôi mắt ngây thơ xoe tròn hỏi: "Mẹ ơi sao mẹ không ăn?", thì mẹ tôi lắc đầu mỉm cười nói: "Mẹ không ăn đâu, mẹ no rồi!"
Có lẽ tôi còn quá bé bỏng để biết rằng, để tôi có được cơm ăn và áo mặc, mẹ tôi đã phải gánh vác nhọc nhằn nhiều như thế nào. Và câu "mẹ no rồi" của mẹ đều là lời nói dối, những lời nói dối đến đau lòng. Bởi thật ra là mẹ muốn nhường nhịn cho đứa con khờ, những món ngon vật lạ, mẹ đều dành hết cho con, phần của mẹ chỉ là những vất vả ngược xuôi để bon chen ở đời mà thôi.
Cho đến khi lớn hơn một chút, tôi bắt đầu biết lo nghĩ nhiều hơn cho mẹ của mình, thì mẹ tôi lại già đi. Thời gian luôn là một thứ gì đó rất đáng sợ, khi mà tôi chỉ vừa ý thức về sự trưởng thành của mình, thì tóc mẹ tôi lại điểm hoa râm, lưng mẹ còn còng hơn, dáng đi chậm lại và mắt cũng chẳng nhìn rõ nữa.
Nhà chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau, cứ thế sống đã hơn hai mươi năm. Nhưng chỉ đến tận bây giờ tôi mới biết mẹ của mình là người phụ nữ thiệt thòi nhiều như thế nào. Mẹ chính là người có thể cắt đi mái tóc dài của mình để đưa cho tôi những đồng tiền đóng học. Mẹ chính là người có thể nói sẽ tăng gia sản xuất nhiều hơn để tôi yên tâm bước chân vào giảng đường đại học mà không phải lo lắng học phí tăng cao. Mẹ chính là người dù không giàu có như người khác về vật chất, nhưng lúc nào cũng mong muốn cho tôi được đủ đầy.
Mẹ, chính là một đại dương bao la tình cảm, bất cứ lúc nào cũng trìu mến và bao dung với những đứa con thơ. Mặc dù, những đứa con thơ ấy không ít lần ngây dại và ngỗ ngược làm buồn lòng mẹ.
Cuối cùng thì mỗi chúng ta, ai cũng sẽ vỡ lẽ ra một điều: mẹ là duy nhất ở trên đời. Người quan trọng nhất, xứng đáng được trân trọng và yêu thương nhất chính là mẹ. Không phải bởi mẹ đã cho chúng ta những gì, mà chỉ đơn giản vì mẹ đã là mẹ của chúng ta.
Mẹ đã sinh ra và nuôi nấng chúng ta nên người mà chẳng quản nắng mưa gió bão, chẳng ngại ngần hy sinh thanh xuân hay ước mơ của riêng mình. Mẹ, cứ tự nhiên và dung dị như thế, ôm ấp chúng ta vào lòng như gà mẹ che chở cho đàn con. Cho nên, nếu có thể, hãy ngay từ bây giờ mang đến hạnh phúc cho mẹ đi!
Đừng hứa hẹn với mẹ ngày mai, hôm sau, hay một ngày xa xôi nào đó. Bởi vì chúng ta còn trẻ, chúng ta còn nhiều thời gian. Nhưng mẹ của chúng ta thì không. Tôi bây giờ, sẽ tạm gác lại công việc để ra xe kịp về với mẹ. Hình như cũng đã từ rất lâu rồi, sau những ngày còn bé, tôi chưa một lần nào nói "con yêu mẹ"…
(Nguồn Ảnh: Bon Illustration)