Bạn đã mặc gì vào ngày mình bị xâm hại? Đây là câu hỏi tưởng chừng vô hại nhưng lại là một gánh nặng tâm lý lớn đối với nhiều nạn nhân bị xâm hại tình dục. Nó ngụ ý rằng trang phục của họ có thể là nguyên nhân hoặc lời mời gọi cho hành vi bạo lực, đẩy nạn nhân vào vòng xoáy của sự đổ lỗi.
Để thách thức định kiến sâu sắc này, triển lãm nghệ thuật mang tên "What Were You Wearing?" (Bạn đã mặc gì?) đã ra đời, trở thành một phong trào toàn cầu nhằm nâng cao nhận thức và phá bỏ nạn đổ lỗi cho nạn nhân.
Triển lãm "What Were You Wearing?" được sáng tạo bởi Jen Brockman và Tiến sĩ Mary Wyandt-Hiebert, lấy cảm hứng từ một bài thơ của Mary Simmerling. Ý tưởng này đã chạm đến nỗi đau của nhiều người khi phải đối mặt với câu hỏi vô cảm về trang phục của họ sau vụ tấn công.
Một bức ảnh chụp triển lãm nghệ thuật "Bạn đang mặc gì?" tại Đại học Kansas, Mỹ
Điểm nhấn của triển lãm là những bộ trang phục được tái hiện lại một cách chân thực, dựa trên lời kể của những người sống sót về những gì họ đã mặc vào thời điểm bị xâm hại. Điều đặc biệt là những bộ quần áo này thường rất đỗi bình thường: một chiếc quần jean, áo phông, váy đi học, đồ ngủ... Chúng không hề phô trương hay gợi cảm. Chính sự "bình thường" này đã truyền tải một thông điệp mạnh mẽ: bạo lực tình dục không phải do trang phục gây ra, và không có bộ quần áo nào "mời gọi" hành vi xâm hại.
Kể từ lần đầu tiên ra mắt vào năm 2013, "What Were You Wearing?" đã nhanh chóng lan tỏa và trở thành một phong trào mang tính biểu tượng trên toàn thế giới. Triển lãm đã được tổ chức ở vô số địa điểm, từ các trường đại học đến cộng đồng, mang đến sự đồng cảm sâu sắc và hỗ trợ cho những người sống sót.
"Quần kaki và áo sơ mi. Tôi phải thuyết trình vào ngày hôm đó trong lớp truyền thông của mình. Họ đã lấy quần áo của tôi tại bệnh viện trong quá trình khám nghiệm hiếp dâm. Tôi không chắc chuyện gì đã xảy ra với chúng."
"Tôi đã nghỉ làm vài ngày sau khi chuyện đó xảy ra. Khi tôi kể với sếp, bà ấy hỏi tôi câu hỏi này. Tôi nói 'Áo phông và quần jeans, đồ khốn, cô mặc gì đến trận bóng rổ?' Tôi bỏ đi và không bao giờ quay lại nữa."
"Chiếc áo sơ mi vàng yêu thích của tôi, nhưng tôi không nhớ mình đã mặc quần gì. Tôi nhớ mình đã rất bối rối và chỉ muốn rời khỏi phòng anh trai và quay lại xem phim hoạt hình."
"Một chiếc váy chống nắng. Nhiều tháng sau, mẹ tôi đứng trước tủ quần áo của tôi và phàn nàn rằng tôi không bao giờ mặc bất kỳ chiếc váy nào của mình nữa. Khi đó tôi sáu tuổi."
"Một bộ đồ bơi. Chúng tôi đã chèo thuyền trên sông cả ngày. Đó thực sự là khoảng thời gian vui vẻ. Sau đó, họ vào lều của tôi khi tôi đang cố thay quần áo."
“Quân phục và tôi mang theo súng. Không có gì ngăn cản được chuyện đó”.
“Áo phông và quần jeans. Chuyện này xảy ra ba lần, bởi ba người khác nhau trong cuộc đời tôi. Mỗi lần tôi đều mặc áo phông và quần jeans.”
Mục tiêu chính của triển lãm là thách thức quan niệm sai lầm bằng cách phơi bày và xóa bỏ những lời đồn đại vô lý rằng trang phục có thể ngăn chặn hoặc kích động bạo lực tình dục. Đồng thời, nó cung cấp sự đoàn kết, giúp những người sống sót cảm thấy được lắng nghe, thấu hiểu và không đơn độc trong hành trình phục hồi. Cuối cùng, triển lãm nhằm thay đổi tư duy xã hội, kêu gọi cộng đồng ngừng đổ lỗi cho nạn nhân và tập trung vào trách nhiệm của kẻ gây ra tội ác.
Dự án này đã gây tiếng vang lớn toàn cầu và góp phần không nhỏ và công cuộc đấu tranh cho các nạn nhân tình dục
Triển lãm "What Were You Wearing?" không chỉ là nghệ thuật, mà còn là một tiếng nói mạnh mẽ, nhắc nhở chúng ta rằng: không có gì nạn nhân mặc có thể biện minh cho hành vi bạo lực. Trách nhiệm duy nhất thuộc về kẻ gây ra tội ác.