Người ta rất hay nói về sự hy sinh trong tình yêu và cho rằng đó là một điều tất yếu. Vì yêu nhau nên phải hy sinh cho nhau, cả về vật chất lẫn tình cảm. Và chỉ khi một mối quan hệ có sự hy sinh thì mới chứng minh là một mối quan hệ nghiêm túc, trưởng thành và bền vững.
Nhưng đâu phải thế. Sự hy sinh nghe thì đúng là cao cả thật, ví như bố mẹ hy sinh cho con cái. Nhưng trong tình yêu, nếu như ai đó hy sinh cho ai đó, thì quả thực hơi nặng nề. Mọi thứ chúng ta làm trong tình yêu vẫn nên là tự nguyện, cảm thấy có thể vì nhau mà sống, để cùng nhau vui vẻ và hạnh phúc, chứ đừng nói rằng mình phải cố vì ai đó mà hy sinh, và bản thân mình phải nhận về thiệt thòi. Vì nếu tình trạng ấy kéo dài, chắc chắn người chịu hy sinh sẽ là người mỏi mệt.
Tôi có một cô bạn, cô ấy đã từng dành cả thanh xuân tươi đẹp của mình để chờ đợi một chàng trai. Khi cô ấy chấp nhận yêu xa, cô ấy đã nói với tôi rằng cô ấy không hối hận, bởi vì đó là chàng trai khiến cho cô ấy tin tưởng đủ nhiều để bất chấp tất cả.
Nhưng bạn ạ, thanh xuân rồi cũng sẽ qua, mối tình xa không đơm hoa kết trái như những gì bạn tôi mường tượng. Anh chàng kia ở lại định cư bên nước ngoài, bạn tôi cũng phải nghĩ tới chuyện lấy chồng và sinh con. Bảy năm liền yêu nhau thắm thiết, nhưng chỉ một câu "anh không về" và "em đã mệt mỏi rồi" là chia xa.
Cô bạn tôi đã khóc nhiều, đau đớn và tuyệt vọng cũng nhiều. Cô ấy luyến tiếc thời gian mình đã bỏ ra, luyến tiếc những cơ hội đã vụt qua khỏi cuộc đời mình. Và cô ấy cho rằng cô ấy đã quá ngu muội để "hy sinh thanh xuân" cho một người không xứng đáng.
Là vậy đấy. Nghe câu chuyện của cô ấy, bất cứ ai cũng thấy chua xót, người ta thương cho cô 7 năm vò võ chờ đợi, thương cho sự hy sinh không biết mệt mỏi đối với mối tình xa. Cuối cùng lại hoàn toàn tay trắng. Không đám cưới, không lễ đường, không gương mặt xưa cũ thân quen. Chỉ có những dòng chữ chia tay khô khốc trên màn hình máy tính.
Còn tôi thì lại thấy, sự hy sinh chính là một phần cho đi mà không mong nhận lại. Nên đúng ra, chuyện của bạn tôi buồn thì buồn thật, nhưng cô ấy đã lựa chọn và nghĩ rằng mình sẽ không hối tiếc. Và vì cô ấy tự nguyện chờ đợi một người trong đằng đẵng 7 năm trời, nên khó thể trách người ta khi người ta thay lòng.
Vào khoảng thời gian chờ đợi ấy, cô ấy có thể tin và không tin, có thể tiếp tục hoặc dừng lại. Lời hứa trong tình yêu chỉ là một phần giúp con người ta vững tin hơn, để tình yêu thăng hoa hơn, chứ không bao giờ là một sự đảm bảo bất di bất dịch.
Bởi vậy, chuyện hy sinh trong tình yêu chưa bao giờ là một điều bắt buộc cần phải có. Và cũng đừng bao giờ có suy nghĩ rằng mình đã hy sinh cho ai đó thì mình phải được những gì. Hãy tập cho mình một thói quen, rằng yêu thì cho đi không hối tiếc, còn đã không thể ngưng dằn vặt vì những gì mình đã cho đi, thì đừng tự nguyện hy sinh làm gì.