Suốt những năm con gái tôi lớn lên, tôi chỉ có một thước đo duy nhất cho sự thành công của con: bảng điểm. Với tôi, điểm số là minh chứng cho sự chăm chỉ, sự thông minh, và quan trọng nhất, là sự thành công của tôi trong vai trò làm cha mẹ.
Tôi giữ cẩn thận từng bảng điểm, từng bằng khen của con trong một chiếc hộp khóa. Đó không chỉ là tài liệu lưu trữ, mà là một công cụ kiểm soát vô hình. Mỗi khi con tôicó dấu hiệu lơ là, tôi lại mang những bảng điểm cũ ra so sánh, ép buộc con phải duy trì "đỉnh cao" mà con đã đạt được. Con gái tôi lớn lên với một nỗi sợ hãi khủng khiếp, sợ không đủ giỏi, sợ bị thất bại, sợ làm tôi thất vọng.
Dù con đã lớn, nhưng gánh nặng của những con số đó vẫn đè nặng lên vai con. Tôi biết, con gái tôi đã không còn sống vì đam mê, mà sống vì áp lực phải duy trì danh hiệu "học sinh hoàn hảo".
Khi xem Sex Education , tôi bị ám ảnh bởi nhân vật Ruby Matthews. Ruby là cô gái có vẻ ngoài kiêu hãnh, nhưng bên trong lại đầy rẫy sự bất an. Cô luôn cố gắng tỏ ra hoàn hảo, nhưng sự hoàn hảo đó khiến cô cô độc và dễ tổn thương.
Tôi chợt nhận ra, tôi đang biến con gái tôi thành một phiên bản Ruby Matthews đầy áp lực. Tôi đã dạy con đeo mặt nạ của sự hoàn hảo, mà quên mất rằng sự hạnh phúc và giá trị thực sự của con không nằm ở những con số. Tôi đã quá tập trung vào "thành tích" mà quên nhìn vào "con người" của con.
Ruby Matthews
Tôi nhận ra, những bảng điểm tôi cất giữ không phải là kỷ niệm đẹp, mà là bằng chứng của sự kiểm soát độc hại và là công cụ tôi dùng để thỏa mãn cái tôi của chính mình.
Sự thức tỉnh lớn nhất đến từ một lời khuyên của một người bạn trong phim: Giá trị của một người không bao giờ nên được định nghĩa bởi thành tích của họ.
Tối hôm đó, tôi quyết định hành động. Tôi lấy chiếc hộp đựng bảng điểm, bằng khen ra. Tôi nhìn vào từng tờ giấy A4 đầy chữ đỏ, và tôi thấy được sự lo lắng, những đêm thức khuya, và nước mắt của con gái mình bị đóng khung trong những con số đó.
Tôi mang tất cả chúng ra vườn. Tôi dùng bật lửa, và đốt hết.
Ngọn lửa bùng lên nhanh chóng. Tôi đứng đó, nhìn những "thành tích" và "kỳ vọng" của tôi biến thành tro bụi, và cảm thấy một sự giải phóng khủng khiếp. Hành động đó không phải để quên đi quá khứ, mà để công nhận giá trị của con gái tôi ngoài điểm số.
Tôi đã hiểu ra điều quan trọng nhất rằng giá trị của con tôi không nằm trên bất cứ tờ giấy nào. Nó nằm trong lòng trắc ẩn, trong sự kiên trì, trong sự tử tế và trong khả năng yêu thương chính mình.