Những ngày gần đây, khi thấy người lạ đến nhà thì những đứa trẻ đều chạy vào trong, khiến cho Nhà Hạnh phúc trở nên yên ắng lạ thường.
Nhà Hạnh phúc bị các cơ quan chức năng yêu cầu phải giải thể
với lý do: theo quy định bộ ban hành, Nhà Hạnh phúc không đủ tiêu chuẩn
cấp phép, không đủ cơ sở vật chất, diện tích không đủ 500 mét vuông.
Những đứa trẻ ở đây phải trả về gia đình của chúng, khi nào đủ điều kiện
xin được giấy phép thì đưa các em quay lại sau.
Theo anh Hoàng, các
cán bộ huyện, xã đến hỏi chuyện anh Hoàng, chị Vân và cho biết sẽ tổ
chức họp bàn để quyết định "số phận" của Nhà Hạnh phúc trong thời gian
sớm nhất.
Anh Hoàng ngậm ngùi: "Các
con của tôi trước khi đến đây đều phải chịu nỗi đau tinh thần hoặc thể
xác, suốt 9 năm qua là những ngày tháng chúng được xoa dịu, khi vết
thương chưa kịp lành, một lần nữa chúng phải chịu cảnh bơ vơ. Dù biết
nếu xa mình, chúng cũng sẽ được các trung tâm khác nhận về, nhưng nghe
các con nói "tía ráng đừng bỏ tụi con..." tôi như đứt từng đoạn ruột".
Năm 2006 anh Nguyễn Văn Hoàng (SN 1970) và chị Vân (vợ anh Hoàng) từ quận 3 chuyển sang Bình
Chánh ở, khi đó nơi đây là vùng trũng, mưa thì nước ngập như sông như
biển, nắng thì muỗi mòng, rắn rết "ghé thăm". Lúc đó ở khu vực này đa số
là dân lao động tứ xứ lên đây làm công trình, nhà của họ lúc đó chỉ là
dựng tạm, hết công trình họ lại đi. Khi họ đi làm thì những đứa trẻ tự
trông coi nhau, đứa nào cũng đen nhẻm, dơ bẩn, không được học hành.
Thấy
những đứa trẻ quá đáng thương, anh và vợ bàn nhau nói với ba mẹ chúng
cho chúng qua nhà anh. Anh chị sẽ trông coi dùm, tắm rửa, cho ăn cơm rồi
khi họ làm xong anh đưa những đứa trẻ về. Làm riết thành quen, anh chị
tự bỏ số tiền dành dụm ra để lo cho những đứa trẻ nên ai cũng mang con đến gửi. Những
tưởng sự "bao đồng" chỉ dừng lại ở đó, không ngờ có người đi rồi bỏ con
lại, có gia đình không đủ điều kiện nuôi đến nhờ,... dần dần trong năm
đó anh chị "nuôi dùm" 6 đứa trẻ.
Tuy Nhà Hạnh phúc thiếu thốn về vật chất, nhưng "tình yêu thương chẳng thiếu bao giờ".
Để bọn trẻ mau quên đi vết sẹo mà cha mẹ chúng mang lại, anh chị gợi ý
cho chúng gọi anh là "tía", chị là "mẹ", rồi dùng tình thương của mình
mà nuôi dạy, cho chúng đi học để chúng có nghề nghiệp ổn định trong
tương lai. "Từ khi thấy vợ chồng tôi
nuôi 6 đứa con, những người có cảnh khổ khác cũng mang con, cháu mình
đến gửi. Trước những mảnh đời cơ cực ấy, tôi không thể từ chối, bất kỳ
đứa trẻ nào tôi cũng nhận, càng đông con càng vui. Chỉ khó ở chỗ mỗi đứa
có một hoàn cảnh, và một tính tình khác nhau, mới về chúng cứ
kiếm chuyện đánh nhau suốt ngày nhưng giờ các con của tôi đều ngoan
ngoãn và yêu thương nhau. Tuy cũng có lúc giận hờn trẻ con, nhưng hễ xa
nhau là nhắc, là nhớ".
Những
đứa trẻ luôn được dạy bảo phải yêu thương, chia sẻ với nhau. Trong lúc
cùng nhau phơi đồ, thấy các em mình bị nắng hai đứa bé đã dùng tấm màn
che nắng cho những đứa còn lại. Các con của anh Hoàng đứa là trẻ bụi đời, đứa bị bạo lực gia đình,
đứa bị bỏ rơi, đứa thì ông bà mang gửi nên ban đầu chúng hành xử rất
"giang hồ". Thế
nhưng anh Hoàng không bắt phạt, cũng chẳng dùng đòn roi vì theo anh
những hành động của chúng xuất phát từ vết thương tinh thần, bị ngược
đãi. Thế nên anh phải
tiếp nhận chúng bằng tình thương, những lần chúng đánh nhau anh đều ôm
một đứa hung hăng nhất lại, rồi luôn miệng nói "con phải bình tĩnh, con
bình tĩnh nghe tía nói", có đứa bình tĩnh, có đứa cắn luôn vào vai anh
chảy máu ướt cả áo nhưng anh không hề trách giận mà luôn giảng dạy đạo
làm người, nhẹ nhàng nhắc nhở con đây là gia đình. Khi chúng đã chịu hòa
nhập, anh đi đến các trường phổ cập xin cho con mình vào học, đứa nào
đủ tuổi cũng phải đến trường vì anh biết chỉ có học mới có thể hòa nhập
với cộng đồng và bớt khó khăn.
Các
đứa trẻ thay phiên nhau làm những công việc trong nhà, đứa lớn chỉ cho
đứa nhỏ, anh Hoàng cho biết: "Con nít rất thích học hỏi, tuy chúng sẽ
không làm tròn được việc chúng muốn nhưng chúng tôi tin các con của tôi
sẽ làm tốt, nhất là sau này chúng sẽ tự lập hơn trong hành động cả suy
nghĩ của mình"
Khi
đã hết số tiền dành dụm, anh Hoàng làm thêm đủ thứ nghề, từ gia công
hàng mỹ nghệ đến đi làm thuê, đi bán chợ để kiếm tiền nuôi con mình. Kỷ
niệm mà anh không thể nào quên đó là khi gia đình đã cạn tiền, anh và
các con ra những trũng nước để hái rau, ra chợ Tân Tạo để nhặt đồ thừa
người ta không bán nữa về tận dụng, lúc đó anh thương các con mà khóc
rấm rứt.
Hỏi rằng những lúc như vậy anh có nản
không, khi công sức anh bỏ ra quá nhiều mà có đứa không thương còn mắng
anh, đánh anh, anh hiền lành nói: "9 năm
qua không có khó khăn gì mà Nhà Hạnh phúc chưa gặp phải, từ thiếu ăn đến
bị người ngoài soi mói, thậm chí nói tôi nuôi các con là để lợi dụng
sức lao động của chúng. Nhưng đó là quyền của họ, tôi chỉ biết tôi là
một người cha thì nuôi dạy con là trách nhiệm của tôi. Còn với một đứa
trẻ thì đơn giản lắm, mình thương nó, nó sẽ thương mình, bây giờ có thể
nó chưa hiểu, nhưng tôi tin các con của tôi đều là những đứa trẻ hiền
lành và biết yêu thương".
Anh
thường dạy các con mình phải biết quan tâm và chia sẻ với những người
xung quanh. Bà cụ hàng xóm sống cô đơn, được các bé gọi bằng bà cố đã
bật khóc lo lắng khi biết Nhà Hạnh phúc có thể bị giải thể thì không
biết các bé sẽ còn đến thăm bà nữa không.
Khi biết đàn thì lúc buồn, lúc vui
chúng có thể thả hồn vào đó, những đứa trẻ khác sẽ ngồi xung quanh để
nghe, từ đó chúng có thể giải tỏa hết nỗi đau của mình bằng tiếng đàn,
tiếng hát, hay ít ra chúng cũng có những giây phút bình yên. Còn những
đứa có năng khiếu khác như anh văn, hội họa,... anh đều cố gắng dành dụm
tiền để con mình đến những trung tâm để học một cách bài bản, vì ít ra
chúng cũng có cái nghề để sau này mưu sinh. Nhờ tình thương, sự bao
dung của người cha, người mẹ dịu dàng mà giờ đây 32 đứa con của
anh Hoàng đứa nào cũng ngoan ngoãn, có khách là thưa, là chào, đi đâu
cũng xin phép, và luôn cố gắng vươn lên trong cuộc sống.
Không
dừng lại ở đó, anh Hoàng còn nuôi dưỡng và xoa dịu tâm hồn các con của
mình bằng cách cho chúng tiếp xúc với nghệ thuật, đặc biệt là về âm
nhạc, anh mua nhiều loại nhạc cụ, mướn thầy dạy cho những đứa thích
học.
Ngôi nhà Hạnh phúc của anh Hoàng không cần tìm hạnh phúc ở đâu xa, mà hạnh phúc được tìm thấy ở những điều anh đã làm, con anh đang cố gắng từng ngày vượt qua mặc cảm, để hòa nhập cộng đồng. Chúng không còn những ngày đau khổ, mất mát, anh Hoàng và chị Vân đã xoa dịu nỗi đau, tìm lại nụ cười cho từng đứa trẻ.
Ban đầu, anh Hoàng và chị Vân tuy lo lắng nhưng không nói cho các con biết. Tuy nhiên, các cán bộ xuống kiểm tra nhiều lần nên các con anh chị biết chuyện và chúng luôn sống trong trạng thái hồi hộp, lo lắng không biết khi nào chúng bị trả về gia đình. Những lúc ấy cả nhà chỉ biết ôm nhau khóc.