Đây là câu chuyện của một chàng trai người Quảng Tây, Đinh Nhất Đơn và bạn gái. Để thực hiện ước mơ của cô bạn gái bị bệnh, anh đã kéo cô bạn gái ngồi trên xe lăn đi khắp các miền đất Trung Quốc, vẽ nên một hình trái tim trên bản đồ đất nước. Dưới đây là tâm sự của chàng trai:
"Cô ấy tên là Mẫn, là một người rất hoạt bát yêu đời. Là bạn từ tiểu học của tôi, đồng thời cũng là tình yêu đầu đời của tôi. Sau này, do cấp 3 không học cùng nhau nữa, nên dần dần cũng mất liên lạc. Nhưng như một sự sắp đặt của số phận, 15 năm sau, một ghi chú cá nhân trên QQ giúp tôi liên lạc lại được với cô ấy, nhưng lúc đó, cô ấy đang mắc căn bệnh ALS (xơ cứng teo cơ), cũng vì căn bệnh này, mà cô ấy đã chia tay với người bạn trai 7 năm vốn đã dự tính chuyện hôn nhân.
Những người thân thiết trong gia đình cũng đều đã qua đời. Ban đầu xuất phát từ tình thương, hơn nữa khi đó tôi cũng có kinh tế, nên tôi đón cô ấy từ Nam Ninh đến nhà tôi ở Hàng Châu.
Đinh Nhất Đơn và cô bạn gái tật nguyền cùng chú chó đi khắp Trung Quốc.
Lâu dần chúng tôi cũng nảy sinh tình cảm, tôi và cô ấy yêu nhau, bởi học cùng nhau nên các phụ huynh đều quen biết nhau, chuyện của chúng tôi sau khi lan truyền đến tai bạn bè, mẹ tôi liền biết chuyện. Bà vô cùng tức giận, cho rằng tôi tự "mua dây buộc mình", buộc tôi phải chọn một trong hai, lựa chọn bà hoặc là cắt đứt mối quan hệ mẹ con, nhưng tôi không thỏa hiệp, mà một bên dỗ dành ngọt nhẹ với bà, một bên sống cùng với cô ấy ở một căn phòng nhỏ mà bố tôi để lại.
Cuộc hành trình của hai người cùng chú chó gặp khá nhiều vất vả.
Chúng tôi đều rất yêu chó, và cũng nuôi hai chú chó to, một là giống chó chăn cừu tên đặt là A Bao, một chú Rottweiler đặt tên là Xiao Hei. Hai chú chó đã đem lại cho cuộc sống của chúng tôi rất nhiều niềm vui. Khi tôi không ở nhà, chúng giúp Mẫn làm những việc đơn giản, như đẩy xe lăn, chơi đùa cho cô ấy vui. Nhưng sống trong khu dân cư nhỏ, người già và trẻ nhỏ tương đối nhiều, mặc dù 2 chú chó của chúng tôi rất ngoan và lành, không cắn người cũng không sủa bậy, nhưng họ nhìn thấy chúng to lớn như vậy vẫn luôn né tránh, thậm chí có những người còn cầm gậy xua đuổi chúng.
Chúng tôi cũng hiểu, vì những tiêu cực của xã hội với loài chó nhiều, giáo dục ở gia đình trường học cũng là phải tránh loài chó, mặc dù những mặt tiêu cực đó là do vô trách nhiệm, do chủ của chó trông coi không cẩn thận, hoặc do sự thiếu hiểu biết, hay những tin đồn xấu, không liên quan gì đến hai chú chó của tôi, nhưng chúng tôi cũng đành chịu, xã hội như vậy thì mình đành phải nhẫn nhịn. Chúng tôi cứ tiếp tục sống như vậy cho đến khi bản thân cô ấy không thể tự mình đi xuống cầu thang được nữa. Để thuận tiện, cũng là để giảm bớt chi phí sinh hoạt, tôi cho thuê nhà, đưa cô ấy và 2 chú chó về quê thuê một ngôi nhà mái bằng tương đối rẻ. Như vậy, mọi vấn đề về việc đi lại của cô ấy và các chú chó đều được giải quyết.
Căn bệnh này của cô ấy là căn bệnh di truyền do gen đột biến, không có thuốc chữa, chỉ có thể cố gắng, nhưng một khi bệnh tình chuyển biến xấu là không thể làm cách nào được nữa. Ban đầu, bản thân tôi còn có thể duy trì việc điều trị cơ bản hàng tháng của Mẫn, nhưng căn bệnh này chỉ có thể sử dụng những loại thuốc đắt tiền, thu nhập của tôi dần không đủ, thậm chí nợ lên đến hàng chục triệu. Để chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của cô ấy, tôi đã từ bỏ công việc lâu năm thu nhập cao của mình, chuyển sang công việc tiếp thị với thời gian tương đối tự do nhưng mức lương khá bấp bênh, hằng ngày đều phải chạy khắp nơi để duy trì cuộc sống.
Nhưng vẫn không cách nào duy trì việc điều trị cho cô ấy, chỉ có thể nhìn bệnh tình cô ấy ngày càng xấu đi. Bây giờ, về cơ bản cô ấy đã mất khả năng hoạt động, cơ bắp bắt đầu teo và xơ cứng. Tôi cảm thấy khá tuyệt vọng. Mỗi lần nghĩ đến sự phản đối và không thấu hiểu của người mẹ đã một mình nuôi tôi khôn lớn, nhìn vào tình trạng bệnh tình của cô ấy tiếp tục xấu đi mà không thể xoay chuyển, nhìn sự quấn quýt của hai chú chó đối với chúng tôi, nghĩ đến những khoản nợ tôi đang mang trên lưng, lòng tôi đau đớn như cắt, luôn hi vọng rằng có ai đó có thể kéo chúng tôi lên, chỉ cần căn bệnh có thể phát triển chậm lại một chút, để cô ấy có thể thoải mái 1 ngày cũng tốt. Để thêm một tia hi vọng, tôi thậm chí còn bắt đầu mua xổ số.
Nụ cười của cô ấy tươi sáng là thế, cô ấy có một lúm đồng tiền đáng yêu bên má trái, giọng nói của cô ấy rất nhẹ nhàng dịu dàng, con người cũng rất mạnh mẽ và tốt bụng. Ngày nào tôi cũng phải mệt mỏi đấu tranh với cuộc sống hiện thực, nhưng hễ về đến nhà, giọng nói ngọt ngào của cô ấy lại làm cho tôi ôm một tia hi vọng cho ngày mai. Cho đến nửa tháng trước, cô ấy nói với tôi: "Thay vì chờ chết, thà rằng anh đưa em và 2 chú cún đi khắp nơi ngoài kia, chụp ảnh để giữ chúng ta lại những góc đẹp đẽ của trái đất này còn hơn."
Câu nói này đã làm cho tôi suy nghĩ, thực ra tôi có thể không cần sống mệt mỏi như vậy, so với việc đau khổ hằng ngày như thế, cuộc sống rồi cũng sẽ đi đến hồi kết thúc, vậy chi bằng trước khi cuộc sống kết thúc, hãy làm cho nó nở ra một bông hoa thật đẹp."
"Lều bạt, lửa đêm, những mẩu bánh vụn, nước sạch, đó chính là nhà."