Người ta vẫn cứ hay mặc định, rằng đến một thời điểm nào đó, một độ tuổi nhất định, ai cũng phải có cho mình một bàn tay để đan đầy hơi ấm, một hình bóng đón đưa nhau cuối ngày. Bởi vốn dĩ, tận sâu trong lòng những người thân vẫn luôn mong mỏi chúng ta sớm tìm thấy bến đỗ bình yên.
Thế là họ cứ thế áp đặt vào những người trẻ, họ hối thúc như thể đó chính là sứ mệnh quan trọng nhất của cuộc đời. Và, những cô cậu hăm mấy tuổi, dưới sức ép khủng khiếp ấy lại chậc lưỡi, gật đầu nắm lấy một bàn tay nào đó, chẳng còn quan tâm có vừa vặn, đủ đầy hay không.
Nhưng chúng ta, cả những người áp đặt và người bị áp đặt có vô tình quên mất đi cái đích cuối cùng của tình yêu, đó là hạnh phúc. Nếu cứ vì "bước đường cùng bất đắc dĩ" ấy mà thản nhiên đón nhận một ai đó, có chắc là sẽ viên mãn.
Yêu một người vốn dĩ đã khó, giữ gìn mối quan hệ ấy lại càng khó hơn gấp ngàn lần, huống hồ gì chúng ta lại không dành trọn cả trái tim để yêu nhau. Thứ cảm giác vẫn sát bên cạnh nhau mà cứ thấy trống rỗng trong lòng, cứ chơi vơi, không thể sẻ chia mọi thứ cho nhau mới chính là nỗi cô đơn đáng sợ nhất của những người đang yêu. Nỗi đau âm ỉ ấy là kết quả của mối tình nắm thì không được mà buông cũng không xong.
Vậy thì, thay vì làm đau lòng nhau, chi bằng chúng ta chọn cô đơn một mình. Tự mình chọn cô đơn làm bạn, tự gặm nhấm nỗi buồn một mình không chừng lại là một niềm vui. Cứ thế làm những điều mình thích, không cần bận tâm đến mối quan hệ vô vị nào nữa. Vô tư bay nhảy, thảnh thơi khóc cười mà chẳng sợ ánh mắt phán xét từ ai đó. Cũng chẳng còn phải ràng buộc với ai, hứa hẹn cho bất cứ điều gì hay lo lắng cho cảm xúc của người khác.
Chúng ta không cổ suý cho lối sống vị kỉ chỉ biết riêng mình nhưng khi còn chưa sẵn sàng, khi vẫn còn nhận ra bình yên đang nằm ở chính bản thân ta thì cứ thoải mái mà đón nhận. Độc thân có biết bao điều thú vị, mà sao chúng ta cứ phải cưỡng cầu trong thứ tình cảm mà lúc nào cũng cảm thấy mình thừa thãi và lẻ loi.
Những trái tim còn đang để ngỏ, hãy cứ sống trọn cho từng khoảnh khắc của năm tháng dành riêng cho mình. Bởi rồi sẽ đến lúc, chúng ta nhận ra, khoảng thời gian không trở lại bao giờ này mới chính là những giây phút đẹp đẽ nhất.