Tôi có một cô bạn rõ là xinh gái, da trắng, dáng cao, lại khéo léo và đảm đang. Trong mắt nhiều người, cô ấy rõ ràng là một bông hoa đẹp mà mọi chàng trai đều muốn chinh phục. Vậy nhưng khi yêu, cô ấy cũng dịu dàng và biết nghĩ như mọi cô gái khác.
Sở dĩ nói cô ấy biết nghĩ là vì cô ấy không có khái niệm "vòi tiền" bạn trai, cũng không kênh kiệu cho rằng vì mình đẹp nên mình có quyền được bạn trai cung phụng. Không, đi cạnh bên cô ấy là một anh chàng với mức lương khiêm tốn, thời gian đầu tán tỉnh anh ấy cũng nỗ lực để tỏ ra galant, nhưng thời gian về sau cô bạn tôi đều chủ động share các khoản chi tiêu cùng anh ấy: 50/50 rất sòng phẳng.
Khi bạn tôi kể chuyện ấy, đa số các cô bạn khác đều tỏ ra bất
bình và phê phán bạn tôi kém thông minh. Họ nói rằng đẹp như cô ấy thiếu gì những
chàng trai giàu có, giỏi giang theo đuổi. Đẹp như cô ấy thì muốn gì mà con trai
chẳng cho? Đừng nói là đưa đi ăn đi chơi, mua quà tặng, thậm chí cô ấy còn có
thể "vòi" thêm những khoản tiền tiêu vặt mà người ta vẫn sẵn lòng xông xênh.
Cô bạn tôi cười như mếu, tự hỏi liệu do mình ngu ngốc hay do thời thế đảo điên? Bây giờ yêu nhau chưa đủ, còn phải "hành" nhau mới được? Nhưng nghĩ là nghĩ thế, chứ cô ấy vẫn có chính kiến riêng. Những lần sau, khi ai đó toan lên tiếng chỉ trích sự "thoáng" của cô ấy về tiền nong với bạn trai, cô ấy đều nói:
"Điên cũng được, miễn hạnh phúc là được!"
Rồi tôi cũng chứng kiến một ông anh yêu xa hết mực chăm chút cho tình yêu của mình. Vào những ngày lễ, vì không tự mình đi chọn quà và gửi tặng cho bạn gái được, nên bao giờ ông anh cũng phím trước với tôi. Hãy mua cho cô ấy bó hồng đẹp nhất vào buổi sớm, tặng cô ấy lọ nước hoa có mùi hương mà cô ấy thích, rồi gói quà vào một cái hộp xinh đẹp, đính lên trên đó một cái nơ bướm xinh xinh. Vậy đó, mọi thứ đều hoàn hảo, chỉ có sự thiếu vắng của ông anh tôi là không.
Tôi hỏi tại sao anh lại phải kỳ công như thế? Anh có biết trong khi anh cố gắng dốc lòng, thì ngoài kia có biết bao người chửi anh điên hay không? Yêu xa đã là mạo hiểm, vậy mà còn cố chấp nữa, thật hết biết! Lỡ cô gái lừa tình anh thì sao?
Thật may vì ông anh tôi cũng chẳng phàn nàn gì, thậm chí ông ấy còn cười rất vui:
"Trong mắt người khác
mình điên sao cũng được, nhưng mình sống cho bản thân mình chứ có sống cho họ
xem đâu?"
Đây chỉ là hai trong số rất nhiều câu chuyện của cuộc sống hằng ngày này. Bạn có thể sẽ là chàng trai, cô gái nhân vật chính trong đây. Nhưng bạn cũng có thể sẽ là những người ở phía ngoài phán xét họ. Tôi không biết bạn đã từng đóng vai trò gì, nhưng bạn có thấy rõ ràng người ta đã và đang sống những cuộc đời rất khác không?
Có người toan tính đến méo mó cuộc đời. Lúc nào cũng chỉ sợ ôm về mình phần thiệt. Với những người này, cho đi thì ít mà chỉ mong nhận về nhiều. Mà buồn nhất là lúc nào họ đề cao cảnh giác, sợ người khác giẫm đạp lên mình để sống. Trong những ngày cảnh giác ấy, họ thậm chí còn nặng lòng đến nỗi chẳng kịp tận hưởng những niềm hạnh phúc dù chỉ bé xíu, đơn sơ.
Và cũng có những người sống điên điên, tưng tửng với cuộc đời. Lúc nào họ cũng chỉ tâm niệm những giá trị hiện thực, những nguồn vui mà họ sẽ trao đi. Đối với họ, sống giữa cuộc đời là biết chấp nhận "nhiều chút". Đôi khi dám đánh đổi, dám đặt cược, dám tin, dám yêu… mới đích thực là cuộc sống.
Tại sao chúng ta cứ sợ cánh bướm không đủ sức bay đi khi chỉ
mới vừa là con sâu nằm trong kén? Tại sao chúng ta lại không đủ kiên nhẫn để chờ
đợi đến khoảnh khắc đèn xanh mà nóng vội rồ ga đi khi đèn đang chớp đỏ? Tại sao
chúng ta luôn kỳ thị những con người xa lạ dù rằng chẳng hiểu thấu lòng dạ họ
nông sâu?
Dường như thời gian sẽ làm chúng ta lớn, nhưng lại chẳng dạy cho chúng ta biết cách để trưởng thành. Nên rất nhiều người trong chúng ta cứ hằn học cuộc đời, nhìn mọi thứ phiến diện và tiêu cực.
Dường như tình yêu luôn làm chúng ta yếu mềm, nên chúng ta chỉ coi nó là phương tiện để thỏa mãn cảm xúc của cá nhân mình, bỏ mặc đi cảm xúc của đối phương, trong khi điều đó là một điều tàn nhẫn.
Tôi chỉ nghĩ, ngay cả khi là cô bạn gái này hay ông anh trai nọ, họ chấp nhận nghe người đời giễu gọi là "kẻ điên" là vì họ biết chính xác những điều khiến họ hạnh phúc. Và thay vì để ý đến đám đông, họ chỉ cần chú ý đến cuộc sống của mình cũng như trân quý những niềm riêng.
Bạn để ý mà xem, sẽ thấy ở đời này, chắc quá hóa lép. Bạn có thể trêu đùa, cợt nhả hay lợi dụng người này, nhưng ở thời điểm khác của cuộc đời, cũng sẽ có những người làm điều tương tự dành cho bạn. Chẳng thà cứ sống tốt, yêu chân thành, bằng cái tâm thành thật, thì khi mọi chuyện diễn ra, dù là tốt nhất, hay xấu nhất, trái tim bạn cũng dễ bề neo đậu giữa những miền bình an.
Nên nhớ, cuộc đời ngắn lắm, có điên một chút cũng chẳng sao đâu! Còn hơn tỉnh trăm năm mà thấy toàn giông bão…