U23 Việt Nam và nỗi đau quặn thắt
Tôi sẽ nhớ mãi không quên hình ảnh người đội trưởng Quế Ngọc Hải như ngã vật xuống đất, hai tay nắm chặt, miệng cất lên những tiếng khóc thực sự cào nát lòng người. 97 phút gồng mình chiến đấu như một chiến binh thực thụ, em là ác mộng của các cầu thủ đối phương, là chỗ dựa tinh thần của toàn đội.
Những giọt nước mắt của Quế Ngọc Hải khiến bất cứ CĐV nào của Việt Nam cũng phải xúc động.
Nhưng tiếng còi kết thúc trận đấu giống như vang lên từ địa ngục, kéo theo những nỗi đau khắc khoải, tang tóc, ập tới. Nó giống như việc chúng ta rút ống thở khỏi một cơ thể đang thoi thóp, như liều móc-phin đã hết tác dụng và cơn đau thắt từ trong tim bộc phát. Khóc là ngôn ngữ duy nhất để diễn tả, dù chỉ một phần, nỗi đau quặn thắt ấy.
Hai cánh tay lằn lên những đường gân dữ dội của Ngọc Hải như càng tô đậm thêm nỗi đau, mà có lẽ sẽ ám ảnh cả đời những cầu thủ đã có mặt, đã chịu đựng bi kịch chiều hôm qua.
Cuộc đời tôi đã chứng kiến không biết bao nhiêu thời khắc vinh-nhục của bóng đá Việt Nam, và xin thành thật: Đối với chúng ta, thất bại quen thuộc như hơi thở. Nhưng trận thua Myanmar hôm qua thật sự đã vượt quá cả sức chịu đựng của những người giỏi chịu đựng nhất. Nó nghiệt ngã quá...
Trận thua trước U23 Myanmar vượt quá sức chịu đựng của các cầu thủ và NHM.
Nghiệt ngã hơn rất nhiều so với thất bại trong hiệp phụ trước người Thái ở chung kết Sea Games 23 trên sân Mỹ Đình. Cay đắng hơn so với trận thua Malaysia vì bàn phản lưới của Mai Xuân Hợp, chung kết Sea Games 25. Và thậm chí còn ám ảnh hơn gấp bội so với thất bại trước Singapore trong trận chung kết Tiger Cup 1998, sau bàn “đánh lưng” của Sasi Kumar.
Bởi cả 3 thất bại năm xưa, dù rất đắng, nhưng nó xứng đáng. Còn trận thua Myanmar chiều qua thật sự quá ám ảnh. Chúng ta chơi hay hơn đội bạn, ép sân từ đầu đến cuối, nhưng thua lãng xẹt vì 2 sai lầm cá nhân. Đau quá, U23 ơi… Một nỗi đau mà có lẽ chỉ những người trực tiếp hứng chịu mới có thể cảm nhận được mà thôi.
Những giọt nước mắt chiến binh
Nhưng đau đớn không có nghĩa là ủy mị. NHM bóng đá Việt Nam sẵn sàng đưa bờ vai để bất kỳ cầu thủ U23 nào có thể dựa vào. Nhưng chỉ trong ngày hôm nay thôi. Bởi trong khi các bạn chết lặng vì thất bại, thế giới vẫn chuyển động và nếu các bạn tiếp tục lặng đi, các bạn sẽ nhanh chóng tụt lại. Và nếu các bạn tụt lại, trong tương lai, các bạn sẽ còn phải khóc nhiều lần như thế nữa.
Hãy biến những giọt nước mắt hôm nay thành nước mắt chiến binh. Chúng ta khóc vì chúng ta trân trọng thứ mà chúng ta đánh mất, chứ chúng ta không hoảng sợ với nỗi ám ảnh tương lai.
Chỉ mất vài phút thôi, hãy lên Google tìm kiếm động lực từ những con người cách chúng ta cả chục nghìn km.
Chung kết Champions League 2008, John Terry khóc như trẻ con dưới cơn mưa Moscow. 4 năm sau, chính Terry giơ cao chức vô địch Champions League sau chiến thắng trước Bayern Munich.
4 năm sau cú trượt chân oan nghiệt, Terry mới biết đến mùi vị Champions League
Đêm Istanbul 2005, Milan dẫn trước Liverpool 3-0, rồi thua ngược trên chấm 11m. Một nỗi đau nhuốm màu tang tóc. Nhưng chỉ đúng 2 năm sau, Milan tái ngộ Liverpool trong trận chung kết Champions League 2007 và lần này, họ là người chiến thắng.
Năm 1999, Bayern Munich chịu một trong những trận thua thuộc dạng bi kịch nhất trong lịch sử bóng đá thế giới. Nhưng Hùm xám không gục ngã. Họ tiếp tục chiến đấu để đẩy lui nỗi ám ảnh quá khứ và chức vô địch Champions League 2 năm sau đó và lần đăng quang vào năm 2013 là minh chứng sức mạnh tinh thần của con người là không giới hạn.
Nỗi đau của U23 Việt Nam, nếu xét tính chất thời điểm, là đủ cay đắng để lấy đi nước mắt. Nhưng hãy gạt nước mắt đi. Trước mắt chúng ta là trận tranh huy chương đồng với Indonesia. Hãy chiến thắng để chứng minh các bạn xứng đáng với sự thông cảm hôm nay của NHM.