Nỗi lòng nữ bác sĩ tuyến đầu: "Khi đi ngoại vẫy tay tiễn biệt, khi về chỉ còn là di ảnh"

Nội dung: Thái Hà - Đồ hoạ: Nhật Tuệ, Theo Trí thức trẻ 17:17 19/11/2021

"Khi mình đang hỗ trợ bệnh nhân F0, cũng là lúc ngoại qua đời vì Covid-19. Đó là phút giây không người kề cận, không có bất kì cái ôm tiễn biệt nào", BS Phương Ngọc nghẹn ngào.

8 giờ tối ngày 19/11, lễ tưởng niệm đồng bào tử vong và cán bộ, chiến sĩ hy sinh trong đại dịch Covid-19 sẽ diễn ra. Cũng vào 8 giờ tối nay, chuyến xe đưa BS Nguyễn Đặng Phương Ngọc (ngụ quận Bình Tân, TP.HCM) sẽ lăn bánh, mang theo thuốc men, vật tư y tế, hướng về Đắk Lắk.

Chị Ngọc dù rất muốn tham gia buổi lễ tưởng niệm tối nay vì chị cũng không may có bà ngoại mất vì đại dịch Covid-19 nhưng vì công việc, vì bệnh nhân, chị dằn lòng lên đường.

Nhớ về những ngày chống dịch vất vả giữa cái nắng như đổ lửa của tháng 6, khi chị vẫn đang miệt mài ở các khu phong tỏa, cách ly, bệnh viện dã chiến, bà ngoại của nữ bác sĩ đã mắc Covid-19.

Ngày 20/7, chị nhận được thông báo về tình trạng trở nặng của ngoại. Bà nằm thiêm thiếp trên giường, kiệt sức, không thể ăn, cũng chẳng thể uống. Ngày nào điện thoại, bà cũng khóc chỉ muốn được về nhà với con cháu. Ngoại thấy cơ thể mình ngày càng yếu đi, phải để các điều dưỡng thay tã giúp, bà buộc phải truyền đạm vào người.

“Ngoại ước gì có liều thuốc nào làm ngoại chết đi, để không đau đớn nữa”, từng lời, từng lời của ngoại như cứa vào ruột gan của chị.

Ngày 7/8, một linh cảm về chuyện chẳng lành cứ ám ảnh chị. Chị bị mất ngủ suốt đêm, liên tục gọi về cho gia đình nhưng không ai bắt máy. 6 giờ 55 phút, bà ngoại chị qua đời.

BS Ngọc nghẹn ngào: "Lúc mình đi chống dịch, bà vẫy tay tiễn biệt, khi về, mình chỉ thấy bà trong di ảnh cùng khói nhang hờ hững trên bàn thờ...".

Chị chia sẻ: "Những ngày đau đớn, vật vã trên giường bệnh, ngoại đã gọi điện thoại cho mình và nói rằng bà ước gì có liều thuốc nào làm ngoại chết đi, để không đau đớn nữa. Bà muốn được nói chuyện với mình lần cuối.

Chiếc áo dài bà may cho mình, vẫn còn nằm trong góc tủ. Bà đã từng dặn: Ngọc phải mặc chiếc áo này trong lễ hỏi nghe. Vậy mà giờ đây, bà đã vĩnh viễn bị Covid-19 mang đi, chỉ còn mình ở lại với nỗi nhớ thương vô hạn".

Ngoại, là một trong hơn 23.000 bệnh nhân qua đời vì Covid-19 trong đợt dịch vừa qua. Trước khi lễ tưởng niệm diễn ra, BS Ngọc đã lau chùi hũ cốt, thắp nhang và cầu nguyện.

"Nỗi đau không chỉ là của người ra đi, mà còn là người ở lại. Mình từng công tác ở khu vực Bình Trị Đông, quận Bình Tân. Nơi đây có số ca tử vong vì Covid-19 khá cao. Sự ra đi của họ khiến mình ám ảnh mãi.

Đó là một buổi tối, cả cha và mẹ của đứa trẻ đều ra đi, để lại nó bơ vơ, ngơ ngác giữa cuộc đời.

Đó là một buổi sáng, người ta lay người nằm cạnh của mình mãi không dậy. Sau đó, cả nhà nhận được tin đều đã nhiễm Covid-19.

Giờ đây, khi những ngày tháng đó đã đi qua, lễ tưởng niệm sắp diễn ra, mình vẫn còn đau lòng, tiếc thương vô cùng", BS Ngọc nói.

Đêm nay, chuyến xe sẽ đưa chị rời khỏi Sài Gòn. Những hình ảnh của ngoại, của những bệnh nhân đã từng qua đời vì Covid-19 vẫn luôn nằm lại trong lòng chị.

Nó ám ảnh và day dứt, nhắc nhớ chị về một giai đoạn đầy thương đau...

Nỗi lòng nữ bác sĩ tuyến đầu: Khi đi ngoại vẫy tay tiễn biệt, khi về chỉ còn là di ảnh - Ảnh 1.