Hình vẽ Dương Quý Phi - một "tín đồ" của vải.
Tới thời nhà Đường bên Trung Quốc, lệ này vẫn được duy trì. Theo cuốn Tân Đường Thư, vải là loại quả ưa thích của một trong tứ đại mỹ nhân Trung Quốc - Dương Quý Phi.
Bà thích vải tới nỗi người thời đó đặt tên ngoại hiệu cho vải là “phi tử tiếu” - tức nụ cười Dương Phi. Đường Huyền Tông vì cưng chiều bà nên thường xuyên bắt nhân dân phía Nam cống nạp vải về thành Trường An.
Để thỏa mãn những cơn thèm vải, Đường Huyền Tông đã sai những phu trạm phi ngựa hỏa tốc để chuyển vải về cho Dương ái phi.
Vải cống nạp tới kinh đô Trường An cho Dương Quý Phi được ướp mật hoặc muối, sau đó được hỏa tốc chuyển tới bằng ngựa ở các dịch trạm để vẫn giữ được độ tươi ngon.
Tuy nhiên, hiện nay, có nhiều nghi vấn xoay quanh việc liệu “lệ chi” cống Dương Quý Phi có xuất xứ từ Giao Chỉ (miền Bắc nước ta) hay từ một số tỉnh phía Nam Trung Quốc?
Vào thời xưa, vải luôn là một trong những thức quả được xem trọng, chỉ có vua chúa quý tộc mới thường được ăn.
Trong sách Vân Đài Loại Ngữ của Lê Quý Đôn, quả vải được hết mực khen ngợi, đề cao: “mã ngoài như lụa hồng, tơ tía, thịt vải như thủy tinh, như giáng tuyết” hay “Nước Nam sản xuất trái lệ chi nhiều nhất. Thứ trái lệ chi ở xã An Nhơn (tức là Yên Nhân) huyện Đường Hào là ngon, ngọt và thơm không thể nào tả được”.
Trong y học phương Đông, vải được coi là một loại thuốc trị bệnh hữu hiệu. Hạt vải có tính ôn, vị ngọt chát, có tác dụng tán hàn, nghiền thành bột có thể chữa được tiêu chảy ở trẻ em.
Nhiều người cho rằng vải có tính nóng, ăn vào sẽ nổi mụn. Song, thực tế vải lại được dùng để chữa mụn nhọt trên cơ thể bằng cách giã nát cùi trộn với hồ nếp tạo thành cao đắp lên nơi có mụn.
Còn theo nghiên cứu của y học hiện đại, vải chứa nhiều vitamin C, đường glucose… có tác dụng bổ sung năng lượng, kích thích trí não, chữa sưng đau răng, tinh hoàn và tăng cường hệ miễn dịch… Tuy nhiên, những người bị thủy đậu, có đờm hay bị cảm thì không nên ăn vải bởi sẽ làm bệnh tình thêm nặng hơn