Anh này, anh có biết rằng anh rất quyến rũ trong chiếc
sơ mi trắng không? Em thích được nhìn
anh cẩn thận chỉnh lại cổ áo, tỉ mỉ cài từng chiếc cúc và xắn lại ống tay sao
cho gọn gàng. Anh mặc sơ mi trắng khiến em có cảm giác mình trở nên nhỏ bé, còn
anh thì có thể chở che cho sự nhỏ bé ấy cả đời.
Nhưng không vì thế mà em chỉ yêu anh khi anh mặc sơ mi trắng.
Em cũng thích được nhìn anh mặc áo phông tối màu lúc ở nhà, giản đơn, gần gũi, thích được thấy anh loanh quanh trong bếp, nấu cho em một vài món giản đơn. Người đàn ông đâu chỉ đẹp khi mặc sơ mi, mặc vest đi làm, mà còn hấp dẫn khi bận rộn với bếp núc – công việc mà xưa nay vốn chẳng dành cho phái mạnh.Có thể anh nấu ăn không giỏi, nhưng cái cách anh tỉ mỉ chuẩn bị một bữa cơm cho riêng em khiến em cảm thấy mình được trân trọng và quan tâm. Em sẽ phong cho anh là bếp trưởng khó tính nhưng đáng yêu trong chiếc tạp dề ngộ nghĩnh, em là cô phụ bếp lăng xăng giúp anh nhặt rau và dọn dẹp. Có những ngày em chỉ cần được bình yên như thế, tránh xa mọi ồn ã, bận rộn, mọi hối hả và cuống quýt phía ngoài kia. Có những ngày chỉ cần an yên bên cạnh anh, được anh chăm sóc, yêu thương thì mọi buồn lo như chẳng còn tồn tại nữa.
Em cũng thích được nhìn anh mặc áo đôi cùng em dạo phố, bất kể em có chọn áo tone màu gì đi chăng nữa. Anh vẫn luôn chiều theo sở thích của một đứa khó tính như em, miễn là em vui thì anh đều cảm thấy hài lòng. Em chấp nhận cùng anh vượt qua cả một chặng đường đời phía trước là bởi anh hiểu em, thương em, chăm em theo một cách kín đáo và tế nhị. Không phải là ngày ngày anh nói "anh yêu em", không phải là ngày ngày bày tỏ tình yêu ấy bằng những món quà, những đóa hoa. Mọi yêu thương anh dành cho em luôn được thể hiện bằng những hành động nhỏ nhất.
Có lẽ bởi vậy mà mỗi khi trong nhà có gì hỏng hóc, em lại léo nhéo gọi cho anh. Từ việc cháy cái bóng đèn hay sơn tường bị bong tróc, ẩm mốc. Em thích được nhìn anh mặc lại những chiếc áo đã cũ, ống tay xắn cao và lem nhem những vệt sơn đỏ trắng. Những lúc như vậy trông anh cũng đầy nam tính, còn em lại thấy mình đang được chở che.
Và cho dù anh có mặc áo màu gì đi chăng nữa, mặc áo sơ
mi hay áo phông, áo đi làm hay áo chuyên dùng để lao động thì em vẫn luôn
thương, luôn yêu, luôn trân trọng người đàn ông vì em mà chấp nhận làm mọi thứ
trên đời này. Màu áo hay kiểu áo không làm nên một con người, mà chính là những
gì anh ta làm đối với người mình yêu thương. Anh có thể cả đời không mặc sơ mi trắng,
nhưng đừng cả đời thờ ơ bỏ mặc em. Anh có thể cả đời bụi bặm với những chiếc áo
lao động cũ, mải mê sửa chữa từng sứt mẻ trong nhà, nhưng đừng cả đời làm cũ kỹ tình yêu của chúng ta.
Em không yêu những chiếc áo anh mặc, mà em yêu những điều anh đã làm được để vun đắp một tình yêu lâu bền. Ở ngoài kia, anh có thể là "soái ca" mặc sơ mi trắng, nhưng ở trong lòng em, anh luôn là người cùng em vượt qua mọi giông bão cuộc đời. Ở ngoài kia, anh có thể coi mọi thứ là cả thế giới, thì ở trong lòng em, anh đã là cả thế giới của em mất rồi!