Em sợ nỗi đau mà nực cười thay đang là chính bản thân em tạo nên.
Khi em lén lút buồn, vụng trộm dằn vặt vì sao mình ko dịu dàng, ngọt ngào, yếu đuối như những người con gái khác cũng bên cạnh anh.
Em sợ một khi em còn chẳng tin tưởng vào bản thân mình thì làm sao đủ sức đặt niềm tin vào một ai khác nữa...
Giá như lòng em cũng thỏa thuê, gào thét gột trút được hết chừng ấy nỗi sợ sệt và lại bắt đầu trở nên tươi sáng ngay được.
Giá như em có thể run lên ngay được, khóc cho đến nấc nghẹn để lồng ngực bớt âm ỉ giày xéo.
Giá như không còn là em của những ngày tháng mơ mộng đã chết, khi em ngoan cường đến giờ phút này thì chỉ có thể giấu nhẹm nỗi đau vào ngực mà thôi.
Nỗi đau thì không tên, không tuổi, không màu sắc... Nhưng lại có vị nghẹn ứ cổ họng mỗi lần em nuốt nước bọt và ghìm chặt cho nước mắt không hoen rơi.
Vì em là con gái, một đứa con gái rất đời thường, khi trải qua dông tố một lần thì mang chuỗi kí ức đau đáu ấy đến cả muôn đời. Vốn liếng của năm tháng nhọc nhoài ấy là một em có hình dung dè dặt, có niềm yêu lừng lững nhưng trái tim mảnh dẻ không đủ sức đặt niềm tin vào một ai đó.
Người ta bảo " Yêu là phải tin tưởng". Nhưng với em, khi "Yêu quá rồi thì tự mình không tin mình đủ để yêu ".
Bờ vai anh vẫn đấy, bàn tay anh vẫn đấy, nhịp thở anh vẫn loạn vung lên đấy.
Tất cả đấy, khi chúng chỉ ở cách em một khoảng không rất gần, một thời gian rất ngắn, thì em lại lập tức chênh vênh điên cuồng.
Bởi vì sao em cần anh ôm em vào lòng.
Bởi vì sao em cần nghe anh nói lời yêu thương.
Bởi vì sao em hờn giận, trách móc.
Bởi vì sao, em rất trẻ con, rất con gái.
Bởi vì sao, chỉ bởi em sợ, em sợ nếu lòng em không nhào nặn mớ bòng bong ấy rồi quăng thảy chúng đi, nếu tim em không co bóp theo nhịp bàn tay anh siết chặt, nếu tâm trí em ngơi nghỉ.
Thì xem như, tình cũng đã hết, người cũng đã chết lặng .
Nên anh ơi, hãy cho em một bến bờ neo đậu.
Cho em chồn chân còn biết có nơi nương tựa.
Cho em ngờ vực còn biết có chốn tưởng tin.
Cho em còn biết có anh, một hình thể bất biến của anh chỉ riêng cho em, đứa con gái mang trong mình nỗi sợ nhiều khi là vô cớ.