Tôi đọc được ở đâu đó rằng, chỉ 4% phụ nữ trên thế giới này tự tin rằng mình xinh đẹp.
Vâng, 4%, có nghĩa là, 96% còn lại, biết đâu đấy, có cả những minh tinh màn bạc, những siêu mẫu lừng danh, và những cô gái xinh đẹp khác nữa trên Trái Đất này cho rằng mình xấu xí. Chúng ta luôn nghĩ mình không đẹp. Vì chúng ta là con gái.
Ở một khía cạnh khác, khi viết những dòng này, tôi cũng nghĩ rằng mình không đẹp. Soi vào gương, trong 5 giây ngắn ngủi, tôi có thể chỉ cho bạn xem 10 điểm không hoàn hảo trên khuôn mặt, nhưng bắt tôi chỉ ra 10 điểm đáng yêu của mình, tôi e rằng rất khó đấy.
Đẹp lên nhờ quần áo, nhờ kiểu tóc, nhờ cách trang điểm, đó là câu chuyện đẹp muôn thuở tôi không muốn bàn đến. Tôi chỉ đang cố gắng tìm ra tại sao khi yêu, tôi đẹp hơn. Khi tôi hạnh phúc và vui sướng, tôi rạng rỡ hơn.
Khi tôi lạc quan, tôi thấy một cô gái yêu kiều trong gương.
Cuối cùng, tôi cũng tìm ra đáp án: đó là vẻ đẹp bên trong, là thần thái của tôi, mà cũng là của hàng ngàn cô gái trên thế giới này.
Vậy đấy, bạn đẹp, bạn có quyền, hỡi các cô gái.
Bạn đẹp, bạn có quyền cười tươi, có quyền diện một bộ trang phục yêu thích xuống phố (mà trước đây vì một lý do ngớ ngẩn nào đó, bạn cho rằng mình không thể nào đủ đẹp để mặc bộ quần áo đó).
Bạn đẹp, bạn có quyền tự tin, làm những công việc mà bạn say mê, dù là những công việc to lớn như giải cứu thế giới, hoặc là tổng thống điều hành một đất nước, hay là những việc nhỏ xinh như làm cupcakes xinh xắn, vài ly sinh tố đúng vị trong gian bếp quen thuộc.
Bạn đẹp, bạn có quyền chứng tỏ bản thân, được thương yêu và học cách yêu thương. Này, đừng nói với tôi nụ cười đáng yêu của những cô bé cậu bé khi được bạn trao quà trong một chuyến từ thiện, không làm bạn cảm thấy yêu đời hơn đấy nhé! Này, đừng nói với tôi bạn thấy những cô gái say đắm và hết mình trong tình yêu thật xấu xí. Tôi lúc nào cũng thấy một bông hồng bừng nở trong trái tim họ, và họ xinh đẹp y hệt như những bông hồng đẫm sương mai ấy.
Tôi có người bạn đam mê chụp ảnh. Tôi luôn thắc mắc tại sao cậu ấy luôn chụp đẹp như vậy. Cậu ấy cười, bảo vì mẫu của cậu ấy đẹp. Nói thật là lúc đầu, nhìn họ ngoài đời, họ không đẹp như trong ảnh của cậu ấy. Nhưng khi ngắm kỹ những bức ảnh ấy, tôi thấy họ đẹp thật đúng điệu, không cần chỉnh sửa, không cần phấn son, họ đẹp vì họ là họ mà thôi.
Ở bức ảnh này, tôi bắt được nụ cười trong veo như tinh khôi sương sớm. Ở bức ảnh kia, một cô gái vô tư say sưa bên cây đàn guitar làm trái tim tôi khẽ loạn nhịp.
Ở một bức ảnh khác, một cô bé mới lớn ngượng ngùng né ống kính của máy ảnh. Bạn tôi bảo rằng những cô gái ấy đều quá ư đẹp, bừng lên sức sống và làm bừng sáng cả khung hình của cậu ấy. Thật tuyệt, vì chúng ta luôn đẹp theo một cách hấp dẫn tự nhiên khó cưỡng nào đó.
Tôi mỉm cười. Thoa nhẹ lại chút son đỏ, với lấy chiếc túi xách thổ cẩm, cột cao mái tóc xoăn lòa xòa, xỏ chân vào đôi giày búp bê đen trắng cổ điển, tôi bước xuống phố xinh. Nắng đã lên, tràn lên khuôn mặt và làm ửng hồng đôi gò má.
Ừ đấy, tôi đẹp, tôi có quyền!
Bạn đẹp, bạn có quyền!
Chúng ta đẹp, chúng ta có quyền, vì chúng ta là con gái...