Chợt nhớ. Những mùa hoa phượng của ban xưa, ai đó mong chờ gì trong những buổi trưa hè nắng gắt? Những rong ruổi mùa hè đã sắp lịch. Kề vai nhau ngày gặp lại một sáng đầu thu khẽ khàng hỏi nhỏ “Hè có vui không?”
Những ngày hoa phượng của bây giờ, đang vội vã í ới gọi nhau giờ tan học, bỗng khựng lại khi cánh phượng trải dài dưới bước chân. Chợt dùng dằng trách “Năm nay sao phượng nở sớm quá.”
Cánh phượng nào gặp lại, cánh phượng nào chia xa?
Mọi ước mơ nở rộ như cách hoa phượng chào hè bừng tỉnh. Tương lai cứ cận kề chỉ bởi những bước ngoặt đằng sau lời chia tay. Có những tình yêu rập rờn như những cánh bướm trong tim mà không bật thành lời.
Khi đó, người ta dễ xúc động hơn vì hơi nóng của mùa hạ, vì màu đỏ rực rỡ của cánh hoa mùa phượng cuối.
Khi đó, sự choáng ngợp bởi kỉ niệm và những ước mơ sắp sửa cất cánh dần mở ra.
Khi đó, người ta trẻ, người ta đủ khát khao để tìm kiếm tự do và hy vọng.
Khi đó, ta mười tám tuổi, sự trưởng thành khiến ta tiu nghỉu chợt nhận ra, có những điều trôi qua mà ta chưa kịp nhớ.
Khi đó người ta biết thương nhau.
Nỗi nhớ có thật.
Sài Gòn khi nắng khi mưa, chỉ có phượng buồn là vươn mình nở mãi.
Ghế đá sân trường im bặt tiếng ve sau giây phút bịn rịn. Ngày chia tay khẽ khàng ghé tai nhau: “Xa nhau rồi có nhớ nhau không?”
Hẳn nhiên là không, vì nỗi nhớ đã đến ngay cả khi chưa nói lời tạm biệt.
Nỗi nhớ đến ngay từ những buổi trưa hè chưa kịp chạm ngõ, tim bắt đầu lỗi nhịp khi cơn mưa đầu hạ chợt dấm dẳng tuôn rơi.
Nỗi nhớ nằm ngay trong ngăn bàn khi chuyền tay nhau bằng những dòng lưu bút viết vội.
Không phải chỉ đến khi chia tay mới kịp gọi thành tên những nỗi nhớ trong nhau.
Có những lúc dặn lòng dửng dưng, tự nhủ rằng chia tay sẽ có ngày gặp lại. Nhưng biết chờ nhau ở đoạn đường nào trên muôn vạn nẻo đường phía bên kia nỗi nhớ? Biết chắc rằng hôm nay khi chia xa, những ngã rẽ của nhau sẽ kéo chúng ta ra xa đến ngút mắt tận cùng. Mỗi đứa mỗi con đường, mỗi ước mơ, chỉ có ký ức là chung nhau ngày gặp lại. Chỉ có nỗi buồn là có thật, khi ta bắt đầu gạch đầu dòng những nỗi nhớ tên nhau.
Biết đâu có một thế giới song song, ở đó mọi chếnh choáng vì xa cách sẽ không còn nữa. Và chúng ta lại có thể luôn luôn nhìn thấy nhau như vậy.
Cuộc sống là thứ không thể nào chọn lựa được.
Bất cứ khi nào, bất cứ nơi nào, bất cứ đâu.
Vậy nên khi cánh phượng cuối cùng đã nở rộ, hãy ngồi cùng tôi cho đến lúc cuối ngày, chỉ ngồi cạnh tôi thôi.
Đừng nói gì cả. Và chúng ta sẽ cùng nhau nhớ về những gì đã trải qua như một điều quá vãng tươi đẹp nhất.
Mùa chia xa, mùa của những ước mơ bay.