Em cần lắm vòng tay và hơi ấm của anh để xua tan đi cái lạnh giá giữa đêm đông hiu quạnh.
Em cần lắm cái nắm tay của anh mỗi khi ráng chiều buông xuống trên con phố nhỏ vắng người qua lại.
Em cần lắm lời anh thì thầm bên tai nhẹ nhàng và đầy yêu thương. Em cần lắm những nụ hôn nồng nàn khi mình bên nhau….
Tất cả những điều ấy là của ngày hôm qua xa vời, của quá khứ chỉ muốn lãng quên, của dĩ vãng đầy mơ hồ.
Em chỉ biết nhắm mắt và ảo tưởng về những năm tháng ấy, những đoạn đường khó quên ấy….
Hiện thực làm tim em đau nhói. Cảm giác trống vắng đến khô khốc khi chợt nhận ra không còn ai đi bên em mỗi chiều, không còn ai dẫn em băng qua con đường đầy xe cộ, không còn ai ôm em vào lòng khi em nũng nịu.
Nhiều lúc em thẫn thờ nhìn các đôi yêu nhau và thầm nhủ, đã từng có khoảng thời gian, chúng mình cũng như thế. Đôi khi em soạn những tin nhắn thật dài cho anh nhưng rồi lại xóa hết trước khi bấm nút send. Em sợ, anh bận nhắn tin cho ai kia mà ném những cái tin của em vào xó xỉnh nào đó…
Tại sao trái tim anh đã dành cho em mà vẫn đủ sức chứa thêm hình bóng của cô gái khác? Là anh thay lòng đổi dạ hay do em không đủ tình yêu để níu giữ anh? Câu nói yêu đã trao cho em rồi mà sao anh vẫn thì thầm bên tai kẻ khác những lời mật ngọt ấy?
Tại sao em không thể quên anh như anh đã quên em? Tại sao nước mắt em vẫn rơi vì anh- con người đã phản bội em? Tại sao khi đêm về em lại cuộn tròn trong nỗi cô đơn, nỗi nhớ mong về anh?
Em yếu đuối và ngập chìm trong nỗi đau của một tình yêu tan vỡ. Còn anh, anh được bao quanh bởi màu hồng hạnh phúc cùng cô gái đó. Anh có biết anh tàn nhẫn lắm không?
Ngày mai, khi nắng lên, em sẽ lau khô những vệt nước mắt mặn chát trên má. Nụ cười sẽ không bao giờ tắt trên môi em. Em chờ đợi thời gian trôi qua để gạt hình bóng anh ra khỏi tâm trí em.
“…Và em hứa sẽ quên anh, anh đừng buồn…”.