3h sáng, Dương Cầm buông di động xuống, cảm nhận tai mình đau ê ẩm sau hơn hai tiếng nói chuyện qua điện thoại. Bàn tay nắm chặt bắt đầu run lên bần bật theo những tiếng tức tưởi bị kìm nén bấy lâu nay. Ba năm rồi, Cầm đã mỏi mòn vì những cuộc gọi như thế, vì chàng trai ấy và cả giọng nói ấy. Cầm ngỡ mình thôi chờ đợi lâu lắm rồi kia nhưng con tim bướng bỉnh âm thầm kháng cự mà cô không hay biết. Ba năm rồi, còn lại chi đây? Vẫn chỉ là nước mắt.
Đêm đen, cô đơn và hoang hoải, từng tia chớp nhập nhằng xé nát bầu trời đêm như nỗi dằn vặt xé nát con tim bé nhỏ. Nhưng bầu trời đang nổi giận và kháng cự, cả màn đêm cũng vậy. Còn con tim? Lặng yên, lặng yêu, tức tưởi, lại lặng yên… Cái điệp khúc quen thuộc ấy như tiếng dương cầm đứt quãng trong bản nhạc trầm lặng cô vẫn hay chơi vào một đêm hạ trời nổi bão tố. Tiếng dương cầm – âm thanh duy nhất để nỗi đau gục vào và òa lên tức tưởi. Tiếng dương cầm nuôi cô từ lúc còn trong nôi, mải miết đuổi theo cô những năm tháng thiếu thời yêu thương khờ dại. Bây giờ vẫn vậy, vẫn dại khờ, vẫn gục đầu vào âm thanh dương cầm khóc nức lên. Là cô, Dương Cầm bé nhỏ nhưng kiên nhẫn, chịu khó dựng lên cho mình cái vỏ bọc của yêu thương cao thượng dù nhiều lúc chính cô muốn tự tay xé nát cái vỏ bọc ấy để những giọt ích kỉ trào ra, tan lẫn trong màn mưa mù trời giăng kín.
Rốt cuộc cô là ai trong thế giới của chàng trai đó mà hết lần này đến lần khác can tâm nghe từ anh những nỗi niềm về người con gái anh yêu thương, người cô không hề quen biết nhưng thoáng qua cũng đủ hiểu tình yêu của anh dành cho cô ấy không hề đơn giản rồi lại can tâm vỗ về anh như tiếng dương cầm vỗ về sau mỗi bận cô khóc nức lên.
Dương Cầm nghe tiếng ai mở cửa lớn, không phải người lạ, cô có thể đoán ra ngay. Nhưng muộn quá, Duy còn tìm cô vào giờ này sao? Cầm nhìn qua ô cửa, bóng người con trai đó bước vào sân nhà cô, ngọn đèn trước cổng đột nhiên tắt lịm, tối mịt mùng, cúp điện rồi. Nỗi sợ hãi đôi chút co cô vào một góc của căn phòng rộng lớn nhưng chỉ một lát sau, ánh đèn pin sáng dịu soi tìm cô, tiếng gọi cố át tiếng sấm rền rĩ:
- Dương Cầm! Dương Cầm! Em đâu rồi? Anh vừa thấy em mà.
Dương Cầm líu ríu bước về phía cái bóng đen như một đứa trẻ tìm thấy sự giúp đỡ chúng đang luống cuống kiếm tìm. Chưa kịp thốt ra lời nào, nhìn vệt nước mờ trên gương mặt cô, Duy đã ôm cô bằng vòng tay khóa chặt, yên lặng như bức tượng nhưng ấm áp vô cùng. Cầm bắt đầu khóc rống lên như để nhận những vỗ về, an ủi. Đó, tiếng dương cầm của cô, người chơi dương cầm ngọt nhất thế gian, an ủi cô giỏi nhất thế gian, chỉ có một mình Duy…
- Sao anh đến giờ này? – Cầm hỏi khi điện vừa có trở lại và Duy đang yên vị cạnh cây dương cầm, mải miết theo một bản nhạc mà cô thích nhất. Mưa ngớt dần dần, nhường tiếng dương cầm âm vang trong tĩnh lặng, Duy chưa vội trả lời cô, chỉ hỏi rất hững hờ:
- Bà ấy đâu? – Duy đang nhắc đến mẹ kế của Cầm vì sự yên lặng khác mọi lần và thiếu vắng một cái nhìn nanh nọc.
- Du lịch Seoul, dĩ nhiên là cả hai, tuần trăng mật lần thứ mấy trăm sau ngày bà ta đến đây.
Duy so vai, ngáp dài:
- Anh đi công tác nhưng lỡ chuyến nên về muộn quá. Muốn đuổi anh về chưa? – Duy hơi cười, tiếng đàn cũng lơ đãng dần. Cầm cười gượng ngồi xuống cạnh anh, tay nối tiếp tay trên những phím đàn đen trắng.
- Lần thứ bao nhiêu rồi anh?
- Hả?
- Bản nhạc này chơi lần thứ bao nhiêu?
- Anh không biết. Từ hồi em 19 tuổi, sau mỗi lần trò chuyện với ai đó, nó đều được chơi.
Cầm quay đi né cái nhìn của Duy nhưng không né được. Làm sao cô có thể lảng tránh cái nhìn ấy, cái nhìn đã theo cô bao năm nay mà không biết mệt mỏi. Cả vòng tay anh, ngay lúc này đang ghì nép cô vào trong vòng an yên lạ thường: - Em gái anh, sao ngốc nghếch như vậy chứ?
Đã bao năm rồi, từ khi Cầm còn là một cô bé mê mải với tiếng dương cầm, Duy đã thấy cô và sớm nhận ra Cầm là người duy nhất bù đắp được cái khoảng chơi vơi trong trái tim mình. Nhưng thứ tình cảm Duy dành cho cô nhập nhằng giữa tình yêu – tình bạn – tình anh em. Chính thế Duy luôn đứng ngoài trái tim Cầm suốt một quãng dài cho đến khi những yêu thương khờ dại làm Cầm rơi nước mắt, Duy nhận ra cái ranh giới mong manh trong tim mình – thực sự là tình yêu. Dù vậy, Duy vẫn chẳng thay đổi trước mắt Cầm. Làm sao cô nhận ra tình cảm của Duy đã thay đổi ra sao khi lúc nào anh cũng nhìn cô bằng ánh mắt mà ở trong đó, cô thấy mình là người được anh nâng niu hết thảy như chú mèo con, ở đó Cầm thấy hết thương tổn, hết cả khổ đau, chỉ còn lại an yên bất kể chuyện cô gặp phải là gì, dù cô tưởng như cả thế giới sụp đổ, chỉ cần nhìn vào mắt Duy, cô thấy mình được cứu sống.
Mười lăm tuổi, bố mẹ Cầm chia tay, cô bơ vơ, hốt hoảng như con non ngơ ngác lạc mẹ, chính Duy đã đến, trùm lên ánh nhìn hốt hoảng của cô một tia ấm áp, nói rằng cô còn tương lai để bước tiếp. Rồi trượt đại học, cũng vẫn lại là Duy đến cạnh cô. Anh là người luôn theo sát cô vậy đấy. Một người bạn giúp cô vượt qua cơn khủng hoảng ở cái ngưỡng sắp trưởng thành, một người anh bảo vệ cô khỏi những hằn học trong cái nhìn nanh nọc của bà mẹ kế chỉ hơn cô có vài tuổi. Vậy mà có một quãng Duy hững hờ tạo ra trong Cầm một khoảng trống để người khác nhanh chân thế chỗ nên bây giờ anh vẫn là bạn, là anh trai nhưng đã âm thầm yêu cô từ lâu lắm.
***
Mạnh hẹn Cầm café, dù biết chẳng nghĩa lí gì nhưng Cầm cũng mất thời gian chọn bộ váy màu thiên thanh Mạnh thích nhất, lại tô thêm chút son màu tươi tắn rồi kéo Duy ra khỏi đống tài liệu ngổn ngang, vòi vĩnh đòi anh đưa cô đến chỗ hẹn. Duy chiều ý cô nhưng lắc đầu im lặng khác ngày thường. Còn Cầm đang ở trong tâm trạng gì thì chính cô cũng không biết nữa.
Cầm yên vị trong quán café, yên tâm rằng Duy đã đi khỏi nhưng không hay anh đỗ xe cách quán một khoảng không xa, đủ để dõi theo tất cả. Quán café này, nơi cô quen Mạnh vào một tối Hà Nội mưa tầm tã và khách vắng vẻ sau mấy năm vẫn chẳng đổi khác. Vẫn không gian cổ điển im ắng như thoát li những ồn ào phố thị, vẫn những bản dương cầm vi vút, vẫn giọng ca ai kia ngọt lịm bờ môi, ánh mắt, vẫn cô chủ quán ưa lãng mạn rất thích bầu bạn và coi Cầm như là em gái. Ấy vậy mà những mảng kí ức đã chẳng còn vẹn nguyên.
Sau buổi gặp mặt ở quán café, cô và Mạnh yêu nhau rất nhanh. Anh như chiếc phao kéo cô khỏi cái nhịp điệu tẻ ngắt đang gặp phải. Dạo ấy Duy phải luân chuyển công tác một khoảng thời gian dài và gần như biến mất khỏi thế giới của Cầm. Cuộc sống của Cầm kể từ khi bố mẹ chia tay đã lâu lắm rồi mới lại rơi vào trạng thái mà mọi năng lượng như bị bóp nghẹt như vậy. Chính thế, tình cảm với Mạnh là tất cả. Cô không hay tình cảm của Mạnh với cô không nhiều như thế, chỉ là một chút thú vị khác lạ hơn bình thường và cũng không hay, anh là người thích chạy theo những cuộc tình luôn mới.
Càng yêu nhau lâu, Cầm càng nhận ra mình không đủ sức níu chân một người như Mạnh. Cô chẳng có gì đặc biệt, có chăng chỉ là cái tên Dương Cầm thôi. Xét cho cùng, cô cũng thuộc tuýp người nhẹ nhàng như âm thanh dương cầm vậy. Vì chính mẹ cô – một nghệ sĩ dương cầm tài hoa mà lắm đa đoan đã trót si mê thứ âm thanh nhẹ nhàng, vi vút mà phủ lên đứa con gái duy nhất của bà cái tên ấy. Nhưng rồi sao? Cuối cùng thì cô vẫn chỉ một mình, bơ vơ, lạc lõng.
Cuộc chia tay với Mạnh tốn rất nhiều nước mắt, cho đến tận bây giờ. Mạnh nói hai người vẫn là bạn vì với anh, Cầm không như nhiều cô gái khác, có thể yêu rồi lại coi nhau như gió thoảng bên đời. Chính thế cô là bạn, bạn đúng nghĩa. Mạnh vui vẻ nhìn Cầm cười rất hài lòng khi anh nói ra câu đó mà không hay, nước mắt cô nuốt ngược. Có vẻ sau Cầm, Mạnh đã tìm được người khiến anh biết thế nào là thực sự đớn đau và tận cùng hạnh phúc. Chính điều đó càng làm Cầm dằn vặt và ám ảnh. Mạnh cứ vô tư tìm đến Cầm sau mỗi bận cãi vã với người yêu, vui buồn anh để kể mà không nhận ra mắt Cầm chùng xuống, không thấy được nước mắt cô rơi. Cầm đã lặng lẽ như thế suốt ba năm qua, không hiểu để được gì khi ghì níu những yêu thương thay đổi.
Buổi hẹn café kéo dài rất lâu, vẫn những câu chuyện về người con gái đó. Mạnh buồn hơn mọi lần, anh bảo rằng khó lòng níu kéo. Mạnh vốn quen với cảnh có rất nhiều cô gái đuổi theo anh nhưng bây giờ, đến lượt anh phải theo chân và hối hả đuổi theo người con gái đó. Phải rồi, Cầm sực nhận ra con người ta thường dửng dưng với những yêu thương sẵn sàng đón đợi mà cố lùng sục chạy theo những yêu thương cao hơn, xa hơn. Chưa chắc rằng sẽ là hạnh phúc nhưng người ta luôn nghĩ nó hợp với mình dù kì thực có thể những thứ cao xa đôi khi giống như một bộ cánh đắt giá được trưng bày lung linh trên cơ thể những cô người mẫu với thân hình chuẩn nhưng khi bạn khoác lên mình, bộ cánh đó có thể đã giảm đi vài phần giá trị.
Cầm lơ đãng dần trong câu chuyện của Mạnh, bồng bềnh thả trôi xúc cảm với tiếng dương cầm vi vút. Cầm không chơi bản nhạc Mạnh thích nhất như những buổi hẹn trước, cô chơi bản mà Duy vẫn hay chơi cho cô nghe nhưng những ngón tay miết trên phím đàn rất mạnh. Giai điệu nhẹ nhàng mà nghe như giận dữ. Mạnh không thể nhận ra, mãi mãi, chỉ có một mình Duy hiểu cô tận cùng. Chị chủ quán nhìn Cầm chăm chăm vẻ hiểu thấu. Không, Cầm bất giác lắc đầu thật mạnh, chẳng có ai hiểu cả, chỉ có Duy thôi.
Mạnh nói đưa Cầm về, cô không chịu, anh lơ đãng vút xe qua, không mảy may để ý rằng cô đã diện màu váy anh thích nhất. Cũng phải thôi, là Cầm tự ngốc ngếch, dại khờ. Vệt nước mờ ướt nhòe môi son. Tiếng xe máy của Duy tiến lại gần, anh lau đi vệt son nhòe vì nước mắt rồi hỏi trách móc:
- Sao đây, đi thì cười, về thì khóc, anh đền sao nổi?
Cầm không nói gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi sau Duy. Không về nhà, cô cóc quan tâm Duy chạy xe đâu đó, mắt nhắm nghiền rồi vòng tay dán chặt qua lưng anh, nhịp tim cô nhẹ thõm, lắng lại. Mãi đến khi cảm nhận được hơi gió muộn lành lạnh, cô choàng mở mắt thì đã thấy mình gục trên vai Duy giữa một vùng cỏ rộng lớn chỉ có âm thanh gió lùa. Cầm dụi mắt rồi hỏi Duy:
- Mấy giờ rồi anh?
- Chín giờ rồi.
- Anh chạy xe hơn hai tiếng sao?
-Anh quen rồi, lâu hơn cũng vẫn được
- Anh… - Duy chặn câu nói của Cầm bằng những ngón tay đặt khẽ khàng lên bờ môi, anh thì thầm:
- Nói ít thôi, em không mệt à? – Duy choàng tay ghì nép Cầm vào vai mình, chờ đợi một vài tiếng nấc run rẩy. Nhưng trái với dự đoán của anh, nụ cười Cầm bật ra nhẹ nhõm:
- Anh biết không, hôm nay em đã chơi bản nhạc anh vẫn hay chơi cho em nghe trong quán café đó.
- Cho cái gã râu quai nón đó nghe sao?
- Ừm… lần đầu tiên đấy. Anh ấy thích một bản khác, mọi lần em đều chơi.
Duy bất chợt xoáy cái nhìn sâu hút vào ánh mắt Cầm mông lung như cõi mộng. Một tia khác lạ lóe lên trong cái nhìn vốn quen thuộc đó, ánh nhìn Cầm cũng chợt đổi khác, đang cố đoán xem cái tia khác lạ trong mắt Duy là gì thì anh đã vội cúi xuống, ánh mắt cụt lủn.
- Nghe anh này, lần đầu tiên và cuối cùng anh nói câu này. Hoặc yêu, hoặc không yêu thì là bạn, hoặc không là gì cả. Đừng nhập nhằng mãi thế, cứ vậy thì sao sống nổi…
Đúng thật đó là lần đầu tiên Duy khuyên cô từ bỏ, cũng lần đầu tiên cô nhận ra trong mắt Duy cái tia nhìn khác lạ đó, nó khiến khoảng trống trong Cầm tự nhiên được lấp đầy nhưng cũng lại vợi đi rất nhanh sau khi nhòa nhạt. Trong một khoảnh khắc, Cầm thấy mình muốn mãi mãi đắm chìm trong ánh mắt ấy đến tận cùng, sau cuối. Cảm giác khác lạ chưa từng có lúc ở cạnh Duy trước giờ hay chỉ là một khắc cảm xúc đi lạc, trào lên như con sóng nhấp nhô giữa biển lặng yên? Cầm thực sự không thể hiểu nổi lòng mình và lần đầu tiên, cô thấy Duy xa vợi, mông lung giữa mơ hồ cảm xúc.
Duy đã yêu thương, thực sự không phải ngộ nhận hay lầm tưởng, thứ tình yêu âm thầm đến độ Cầm không thể nhận ra dù ngày ngày mặt đối mặt và cả nghìn lần nhìn vào mắt anh. Hay tại mỗi lần như thế, mắt anh mờ lệ vì một người khác, rất khác và xa xôi vô cùng nên không hay thứ mình tìm kiếm đang ở gần, rất gần thôi… Huống hồ tình yêu của Duy bao dung vậy, không ghen tuông, không oán trách. Anh cứ để Cầm tự do trong thế giới của yêu thương và mải miết theo chân một người không dành cho cô. Nhưng đến lúc anh thấy mình cần kéo cô trở về, anh biết mình làm được, nhất định vậy. Anh hiểu Cầm tận cùng và biết cô cần gì trong cái thế giới yêu thương đầy màu sắc ấy. Cầm không yêu Mạnh nhiều như cô tưởng. Chỉ là trong lúc lòng chơi vơi nhất, chênh chao nhất, là lỗi tại Duy, Mạnh vô tình lạc vào để lấp đầy khoảng trống đó nên đến lúc Mạnh đi, Cầm mãi không thể quen thuộc và chao đảo. Duy sẽ làm được, chỉ cần Cầm kịp nhận ra điều đó mà thôi.
***
Cầm nghe lời Duy như chú mèo con ngoan ngoãn. Cô chấm dứt hoàn toàn với Mạnh và quả nhiên thấy mình dễ chịu hơn rất nhiều nhưng con tim không trống trải như những tháng ngày cũ kĩ. Cô nhận ra cái tia khác lạ trong mắt Duy tối đó đã trở thành cái nhìn quen thuộc và trái tim cô luôn đi lạc trong ánh mắt đó, ánh mắt của yêu thương nhưng Duy đối với cô chẳng có gì đổi khác. Cầm không hề biết Duy đã yêu cô từ rất lâu nên trước giờ chỉ đơn thuần nghĩ mình là cô em gái bé bỏng. Kể cả bây giờ, khi nhận ra ánh mắt Duy đổi khác nhưng vẫn luôn quan tâm cô theo cách đó, Cầm vẫn chưa thể tin đó là tình yêu.
Cầm ngồi yên ắng trong phòng ngủ, bất thần hướng mắt vào chiếc Dreamcatcher Duy đã mua và tự tay treo vào ngay cửa sổ. Không phải là hành động thể hiện tình yêu như trong một vài bộ phim Cầm từng xem, chỉ đơn giản là cô thích nên Duy đã làm, cô nghĩ vậy vì trước giờ, Duy vẫn nuông chiều cô như thế. Tiếng dương cầm bên ngoài vọng vào khiến Cầm giật mình, vẫn bản nhạc quen thuộc đó, là Duy. Bà mẹ kế của cô chắc đã tạm lánh mặt, không hiểu vì lí do gì Duy có ảnh hưởng nhiều như vậy tới gia đình Cầm.
Cầm đứng nhìn Duy từ phía sau, bờ vai rộng khe khẽ đong đưa theo tiếng đàn, Cầm thấy mình yếu lòng và chênh chao lạ. Lần gặp mặt bất ngờ sau hơn hai tuần Duy mất tích làm Cầm muốn dựa vào bờ vai kia quá. Cầm chạy lại, quàng tay qua vai Duy từ phía sau kịp lúc tiếng đàn vừa dứt, nước mắt tự nhiên rớt đầy trên gò má, Duy đưa tay níu chặt đôi tay Cầm buông thõng, khe khẽ thì thầm:
- Anh đến tạm biệt em đây! Lại luân chuyển công tác, có một tháng thôi nhưng có lẽ anh xin ở hẳn cho mẹ khỏi mong. Nếu được chắc cưới luôn, mẹ anh thúc quá trời, còn bao nhiêu đám xem mặt xếp lâu đến mốc lên, kiểu gì chẳng kiếm được một cô, nhỉ!
Lại luân chuyển công tác sao? Cầm chợt như hốt hoảng, và tim cô thắt lại, Duy còn ở hẳn nữa. Cầm có thể hình dung tiếp tục cuộc sống của mình, mọi thứ như bị bóp nghẹt vì bầu không khí ngạt thở. Lại còn xem mặt sao? Duy lại để bố mẹ sắp xếp hôn nhân? Bao nhiêu câu hỏi cứ vù vù lướt qua nhưng Cầm chẳng đủ tỉnh táo để nhận ra cái giọng điệu đùa vui của Duy, cô khóc rống lên mà Duy cứ lặng yên mãi như thể ngày mai, anh cưới luôn được. Cả cho đến lúc Cầm yên vị cạnh anh và cùng nhau chơi vài bản nhạc, mắt cô cứ chùng xuống, Duy mải mê vào đôi mắt ấy và một khoảng yên lặng rất lâu. Những ngón tay lướt trên phím đàn rồi lướt đến cạnh tay Duy, ngập ngừng dừng lại rồi bất ngờ ghì siết:
- Anh… anh đừng ở hẳn, có được không? Có thiếu gì, sao lại để bố mẹ bận lòng sắp xếp vậy?
Hai chữ “thiếu gì” lướt qua và nước mắt Cầm sắp sửa rơi thêm nữa. Duy cười phá lên, bàn tay còn lại đặt lên tay Cầm:
- Trừ khi… anh mang về cho mẹ một nàng dâu!
Cầm nhổm dậy, nguýt Duy một cái rõ dài rồi ngả vào lòng anh tinh nghịch. Đêm Hà Nội đón bão đầu mùa, tiếng dương cầm vẫn âm vang yên bình trong căn phòng ấm áp, Duy nghe loáng thoáng bên tai tiếng Cầm trách móc:
- Anh thật là… dám lừa cả em sao?