Gửi anh,
... Từ những ngày Hà Nội đẹp mơ màng như người thiếu nữ ngủ say, gió se lạnh và nắng hanh hao vàng.
Anh còn nhớ không anh, Hà Nội?
Có những sớm chớm lạnh hít hà mùi xôi nếp mới, em nép sau vạt lưng anh vội vã đến trường. Bóng nắng đổ dài, nụ cười anh khiến con đường xa như ngắn lại. Em thấy má em hồng và tim đập nhanh lạ kỳ…
Có những buổi tan tầm khi đèn đường thắp lên, quanh co trong những con phố cổ nhuốm màu rêu phong đã cũ. Anh nắm tay em suốt quãng đường chúng mình đi. Hà Nội thì thầm lời gió hát tình ca khe khẽ. Em nhẩm bên tai lời của gió, lời của yêu thương tuổi cắp sách đến trường.
Cả những đợt lá vàng xoay tròn đưa theo gió, những que kem lạnh trên tay em cầm lúc Thu qua, những câu chuyện cười anh kể, những tối lên đèn và cầu Long Biên lộng gió, em trút thả những rụt rè bẽn lẽn, kể anh nghe về những rung động đầu tiên.
Vậy là Hà Nội của những ngày này ghi dấu một chuyện tình đã cũ. Anh có còn nhớ không anh?
Em nói, em sẽ không muốn xa Hà Nội. Bởi ngày phải xa Hà Nội sẽ là ngày mà em buồn nhiều thật nhiều, bởi Hà Nội có người mà em thương thật thương. Anh nói xem, đã thương và vương nhiều đến thế, có lòng nào lại nỡ xa?
Em nói, nét duyên thầm của Hà Nội cứ lẳng lặng khắc ghi vào tim con người ta từ những ngày son trẻ. Từ đài phát thanh của thành phố, từ những đêm ca nhạc mừng Giải phóng Thủ Đô, từ những màn pháo hoa lung linh mừng Năm mới, cả những cụ già em bé với những gánh hàng rong…
Em nói, Hà Nội ủ ấp em từ cô thiếu nữ nhiều thơ mộng, qua nắng gió đôi mùa cũng đã chín chắn hơn lên. Hà Nội ngày em đến chào và ngày em chọn ở lại, đều hiền hòa mà đối đãi với em thứ tình cảm chân thành. Nên em không đành lòng, mãi vẫn chưa đành lòng, để chọn quên đi…
Người giữa lòng Hà Nội của em đã vội vã lên đường…
Để em gửi cho anh chút gió Thu se lạnh, gửi một chút ngọt ngào hoa sữa len hương. Gửi cả những tiếng rao vào đầu buổi sáng, gửi ánh sáng đèn đường lộng lẫy Hà Thành buổi đêm về.
Để em gửi cho anh một gói nhỏ của nhớ và thương, để anh ủ vào một bên ngực trái. Mỗi lần anh nghĩ tới, sẽ thấy nỗi nhớ xếp thành hàng thành dãy, em đã nhớ anh nhiều ngần ấy… anh biết không?
Anh!
Có muốn hẹn hò ngày về với Hà Nội không anh? Có muốn gặp lại, ngắm nhìn và đắm chìm trong một ngày gần nhất?
Có muốn cô nhân tình bé nhỏ, vẫn ngoan ngoãn đợi anh giữa phố xá xô bồ?
Hà Nội những ngày này đang mong anh nhiều lắm, nhớ anh da diết bằng nỗi nhớ của người thương. Nên anh… thu xếp bộn bề để trở về bên Hà Nội, nhé anh!
Yêu và mong anh nhiều!
Thư gửi từ Hà Nội, phương xa của anh…