Em chẳng cần dằn vặt quá khứ của em về anh- một người mà lần cuối em chỉ thấy được lưng.
Không phải là em ngờ nghệch, mà là em mặc kệ.
Tay ôm không dám xiết.
Môi hôn không dám thở.
Mắt nhắm không dám mở.
Và thời gian đã đồng lõa cùng nỗi đau, vì mãi em không bước qua được một nụ cười.
Ngày em gói ghém bản thân dưới lòng đường tấp nập, vứt mình qua những ngã tư đông người hay đơn giản chỉ là treo tấm thân này giữa những ngọn đèn xanh đỏ nhằm đảo lộn hiện tại trần trụi rằng- anh vẫn hiện diện rõ ràng trong cuộc sống em.
Em vờ quên nhưng lại nhớ hết.
Em vờ không biết nhưng lại rõ tường tận.
Em vờ thôi yêu nhưng lại trìu mến.
Nỗi đau nó là thứ xúc cảm vô hình trong tiểu thuyết mà muốn cách mấy cũng không thể đặt bút viết ra.
Nó dành cho những người can đảm yêu, can đảm nhận lại thứ xúc cảm vô hình ấy.
Ai chẳng muốn một tình yêu nguyên lành.
Nhưng phải chăng tình yêu sứt mẻ mới là tình yêu trọn vẹn.
Anh chưa bao giờ phản bội em, em luôn cho rằng như thế.
Chưa bao giờ em thấy bầu trời thôi xanh.
Anh chưa bao giờ phản bội em, em luôn cho rằng như thế.
Chưa bao giờ em thấy thành phố này bớt đẹp.
Anh chưa bao giờ phản bội em, em luôn cho rằng như thế.
Chưa bao giờ em thấy mình bị thay thế.
Anh chưa bao giờ phản bội em, em luôn cho rằng như thế.
Chỉ là, khi quay đi, tay trái anh không còn đeo chiếc nhẫn của chúng ta...
Chỉ thế thôi...
Anh chưa bao giờ phản bội em...
Là- tay-trái-phản-bội-anh-à, là-tay-trái-thôi...