Nước mắt của biển (Kì 1)

Aren Dương, Theo Mask Online 14:15 19/09/2014
Chia sẻ

Biển về đêm đen huyền và kì bí đến lạ. Từng đợt sóng xô nhau, bọt nước tung trắng xóa, vỡ vụn. Hạ Ân nghe thấy tiếng trái tim mình cũng tan nát từng mảnh như những con sóng ngoài kia.

Biển về đêm đen huyền và kì bí đến lạ. Từng đợt sóng xô nhau, bọt nước tung trắng xóa, vỡ vụn. Hạ Ân nghe thấy tiếng trái tim mình cũng tan nát từng mảnh như những con sóng ngoài kia. Mấy ngày nay cô làm bạn với biển, chỉ có biển mới ôm hết nỗi đau trong cô. Tiếng chuông điện thoại réo rắt bản “forever friends” – bản nhạc cô dành riêng cho Hải Lam, đứa bạn thân nhất của cô.

- Mày vẫn đang ở ngoài biển?

- Ừ

- Về đi, lạnh lắm ốm bây giờ. Về mai còn đi làm sớm.

- Ừ.

Hải Lam có vẻ không còn giữ nổi bình tĩnh, cô quát trong điện thoại:

- Mày định hành hạ bản thân mình như thế này đến bao giờ nữa, đến bản thân mình còn không biết quý trọng thì ai yêu mày cho nổi hả?

Tút… tút… tút…

Tiếng cúp máy lạnh lùng và khô khốc ở đầu dây bên kia, cô nghe trái tim mình hẫng một nhịp, nhói đau. Cô hiểu Hải Lam muốn tốt cho cô, nhưng Hải Lam không phải là cô, làm sao cô ấy có thể hiểu hết nỗi đau cô đang mang. Hạ Ân tiếp tục lặng nhìn biển, nhấn chìm mình trong không gian ấy. Màu đen của biển trời y như tâm trạng cô lúc này, u uất không lối thoát.

Gió biển càng lúc càng lớn như muốn thổi bay tấm thân nhỏ bé mỏng manh của cô. Cánh tay vòng trước ngực, cô đã nghĩ ước gì gió cuốn cô đi về với biển. Biển mênh mông rộng lớn sẽ ôm trọn cô như vòng tay anh ngày nào. Nhắm mắt lại Hạ Ân thấy anh ở phía xa xa đang cười với cô. Bước chầm chậm về phía anh, nước biển tuột qua kẽ chân như chạm vào những kỉ niệm xưa cũ, tiếng sóng biển ầm ầm nhưng cô chỉ nghe thấy tiếng anh gọi cô văng vẳng bên tai. “Đến đây với anh, đến đây với anh”.

Sáng sớm khi những tia nắng chiếu vào phòng khiến mắt cô nheo nheo lại. Tỉnh hẳn, ánh mắt ngơ ngác nhìn xung quanh. Một sự ngạc nhiên dâng lên trong cô. Căn phòng này quen thuộc đến nỗi có nhắm mắt vào cô vẫn tưởng tượng được từng chi tiết. Chiếc rèm cửa màu xanh dương, ga giường cũng xanh dương, trên bàn có hai ly nước in hình cô và anh. Lẽ nào…

- Em biết hôm qua mình làm gì không?

Giọng nói ấm áp đầy quen thuộc, mấy ngày nay cô chưa được nghe anh nói, cô  nhớ anh đến phát điên nhưng không dám đi tìm anh. Bây giờ anh ở đây, trước mặt cô. Hạ Ân dụi dụi mắt vì không tin đó là sự thật. Hôm qua lúc cô trầm mình xuống biển cô chẳng còn biết gì cả, tại sao bây giờ cô lại ở đây? Như đọc được sự thắc mắc trong lòng Hạ Ân, Bảo nhẹ nhàng tới bên giường nắm lấy bàn tay cô khẽ thì thầm:

- Từ lúc em nói chia tay anh đã rất đau khổ. Mấy ngày nay anh luôn đi theo em, nhìn bóng dáng nhỏ bé liêu xiêu của em in trên cát anh chỉ muốn ôm trọn em vào lòng nhưng anh không thể. Tại sao em lại ngốc nghếch đến vậy, em xảy ra chuyện gì anh biết phải làm sao?

- Em… em…

- Tại sao chuyện của chúng mình lại thế này hả em?

Bảo ôm chặt Hạ Ân vào lòng, nước mắt cô chảy ướt ngực áo anh. Mùi tóc anh, mùi cơ thể anh bao lâu cô không được ngửi. Mới có mấy ngày xa anh thôi mà tưởng chừng như mấy năm.

- Anh, em…

Vừa mở miệng anh đã áp sát môi cô không để cô nói tiếp. Anh biết những gì cô sắp nói sẽ khiến cả hai cùng đau khổ. Anh ghì chặt cô, môi áp môi, nồng nhiệt và cuống quýt. Căn phòng như ấm hẳn lên. Cô buông anh, đôi mắt đã ngập nước.

- Em xin lỗi. Biết bao lần chia tay anh nhưng rồi lại không nỡ từ bỏ. Giờ thì em đã có đủ cam đảm rời xa anh rồi. Chúng mình gặp nhau là sự sắp đặt nhầm chỗ của số phận. Em sẽ đi khỏi nơi đây, đừng tìm em.

- Em thực sự muốn thế sao? Em không nhất thiết phải đi khỏi đây, em nặng lòng với nơi này lắm mà.

- Đi khỏi đây em mới có thể quên hết tất cả. Ngay từ đầu em đã biết anh không phải của riêng mình mà em vẫn cố chấp muốn anh là của em. Bao lâu nay ở bên anh em đã rất hạnh phúc nhưng niềm hạnh phúc này là hạnh phúc có thời hạn, là hạnh phúc tạm bợ thôi. Em mượn anh của Lan đã quá lâu rồi, đã đến lúc trả anh lại cho cô ấy.

- Anh yêu em, ngốc à.

- Em biết, nhưng cô ấy cũng cần anh.

Lời nói của Hạ Ân kéo Bảo về hiện thực, nhắc nhở Bảo về trách nhiệm anh đang mang. Bảo im lặng, cô cũng im lặng. Không biết bao lần anh oán trách số phận tại sao để anh và cô gặp nhau quá muộn như vậy. Anh biết đến với cô là có lỗi với Lan nhưng anh không sao điều khiển nổi trái tim mình. Bảo yêu Hạ Ân, chân thành và sâu sắc. Bảo muốn mãi mãi được bên cô, được bảo vệ và che chở cho cô gái mỏng manh mà mình hết lòng yêu thương đó nhưng số phận chắn lối, bên Bảo còn có Lan. Rồi Bảo nghĩ đến biển, đến nơi đầy ắp kỉ niệm của hai người.

- Tản bộ trên biển em nhé, lần cuối rồi anh sẽ để em đi. – Anh đề nghị.
 

Cô khe khẽ gật đầu. Trước kia cô hay đến phòng anh nên đồ đạc vẫn đủ cho cô dùng. Hạ Ân thay bộ đồ đang mặc trên người, tóc xõa ngang vai rồi đi cùng anh. Gió biển nhè nhẹ làm bay bay mái tóc cô. Mọi lần khi đi dạo biển cùng nhau cô đều nói rất nhiều, cười rất tươi và rất thích nép vào anh, nhưng lần này thì không. Hai người lặng lẽ đi bên nhau trên bờ cát trắng miên man, không ai nói gì cả chỉ lắng nghe biển hát. Từng con sóng bạc đầu xô vào bờ, ướt bàn chân cô. Cô để mặc cho sóng đùa nghịch dưới chân, tâm hồn như đang lạc đến nơi xa xôi nào. Bỗng anh nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng:

- Anh không biết chuyện của mình và Lan sẽ đi tới đâu cả nhưng anh không thể rời xa cô ấy. Anh xin lỗi, cô ấy đến trước em. Anh yêu em, điều đó là thật. Nhưng… giữa em và Lan anh chỉ có thể chọn một. Nếu có duyên gặp lại, anh nhất định sẽ dùng cả đời mình bù đắp tất cả những thiệt thòi và tổn thương anh gây ra cho em. Anh hứa. Đừng khóc, anh thương.

Anh nói như trút hết lòng mình. Cô ôm anh rồi òa lên nức nở. Nước mắt hòa lẫn vào cát, mặn chát. Cô biết đây là lần cuối cùng cô được ôm anh nên cô ôm thật chặt. Ôm cho hết những tủi hờn ngày cũ, ôm cho hết những nhớ thương của tháng ngày sắp tới. Cô biết cuộc sống không anh sẽ rất khó khăn nhưng đã đến lúc phải buông bỏ rồi.

                                                         ***

“Chuyến tàu Nha Trang – Hà Nội đang tiến vào sân ga...”

Tiếng người phát thanh viên nhắc Hạ Ân đã đến lúc thực sự phải rời đi. Bảo có ý muốn tiễn cô nhưng cô không muốn và cũng không cho anh biết ngày giờ khởi hành vì cô biết gặp thêm lần nữa nào có được gì, gặp anh rồi cô lại càng khó dứt khoát ra đi.

Tàu đêm.

Không gian nhốn nháo cũng chẳng khác gì ban ngày. Hành khách lẫn người thân chia tay nhau trong cái nhìn đầy bịn rịn. Cô cười nhạt. Những lần trước khi cô trở về Hà Nội anh đều tiễn cô, dặn dò cô đủ thứ. Lần này thì khác, cô đang chạy trốn, chạy trốn tình yêu của đời mình và dĩ nhiên chẳng ai biết sự ra đi của cô. Giữa chốn đông người thế này mà cô thấy cô đơn đến lạ. Hạ Ân có thể đi máy bay cho tiện nhưng cô sợ độ cao nên chẳng bao giờ cô dám đi. Cô chọn chuyến tàu đêm để cô có thể nhìn nơi này lần cuối. Nha Trang của cô, Nha Trang cô đã từng yêu say đắm đẹp nhất về đêm. Cô muốn níu giữ chút gì đó ở đây, cô muốn nó cũng buồn khi phải xa cô nhưng vốn dĩ cô cũng chỉ là kẻ hành khất lạc đường tới đây nên dù cô ra đi hay ở lại cũng không ảnh hưởng gì tới thành phố xinh đẹp này.

Mọi người đã vào đúng vị trí của mình, cô nằm xuống và nhìn ra ngoài khung cửa. Ngoài kia màn đêm đặc quánh một màu đen kịt như tâm trạng cô lúc này. Cô yêu anh, cô yêu nơi này, cô yêu biển. Những lúc buồn cô thường thủ thỉ tâm sự với biển, giờ về Hà Nội cô biết thả nỗi buồn vào đâu? Đang miên man suy nghĩ thì tàu lăn bánh chậm rãi trên đường ray mang cô đi, một giọt nước ấm nóng rơi trên má. “Tạm biệt nhé” – Cô nhủ thầm.

                                                      ***

Hà Nội đón Hạ Ân trong cái lạnh đầu đông, cô co ro trong chiếc áo ấm đã chuẩn bị sẵn từ trước. Hít hà thứ không khí hanh hao đã bao lâu chưa được thưởng thức, cô cười. Từ nhỏ lớn lên ở Hà Nội, cô yêu nhất mùa đông. Cô thích chui trong chiếc áo khoác dày rồi cùng chúng bạn chạy xe lòng vòng thành phố để gió táp vào mặt. Cô thích ăn những hạt dẻ nóng hổi, cô thích đưa tay ra nắm lấy những cơn gió đi hoang mặc dù chẳng bao giờ cô tóm được chúng. Nhưng cô lại yêu biển hơn cả mùa đông. Quê nội cô ở Quảng Ninh, cứ nghỉ hè cô lại về với biển. Với cô, biển như một người bạn tâm tình.
 
Năm 18 tuổi sau khi kì thi đại học kết thúc, bố mẹ đã thưởng cho cô một chuyến du lịch Nha Trang. Lần đầu tới nơi đây Hạ Ân đã có một sự yêu thích kì lạ. Nơi này quả thực rất đẹp. Nha Trang là một trong hai mươi chín vịnh đẹp nhất đẹp nhất thế giới với bãi cát dài, rộng và nước biển xanh quanh năm. Những ngày ở đây cô đã rất thoải mái và vui vẻ. Kì nghỉ kết thúc cô chẳng nỡ rời đi. Hạ Ân đã hạ quyết tâm rằng sau khi tốt nghiệp đại học nhất định cô sẽ quay trở lại Nha Trang, cô sẽ lập nghiệp ở thành phố xinh đẹp này.

Bữa tối bố mẹ đãi cô món chả rươi, gà rán mà cô yêu thích. Cô cũng biết làm mấy món này nhưng không sao mà ngon như mẹ làm. Cảm xúc nghèn nghẹn trong cô. Đã lâu lắm cô không ăn món mẹ làm. Bỏ một miếng chả vào miệng, ngon thật nhưng cô thấy thiếu vị gì đó. Cay, phải rồi. Mấy năm ở Nha Trang, Bảo đã tập cho cô thói quen ăn cay, món gì cũng bỏ xíu ớt, có lẽ cô đã quen khẩu vị.

- Món ăn không ngon sao con? – thấy cô có vẻ lưỡng lự mẹ vội hỏi.

- Dạ không, ngon lắm mẹ, chỉ là lâu lắm con chưa được ăn món mẹ nấu thôi.

- Đợt này con sẽ về hẳn chứ?

- Dạ, nghỉ ngơi mấy bữa rồi con sẽ tới công ty phụ việc bố.

Cả gia đình tiếp tục bữa ăn mà chẳng ai nói thêm câu gì. Hạ Ân là con gái duy nhất của gia đình, bố cô là một doanh nhân, gia đình cũng thuộc hạng giàu có. Ngay khi tốt nghiệp cô đã vào Nha Trang làm việc mặc sự cản ngăn của mọi người. Bố mẹ cô bất lực nhìn đứa con gái rời xa gia đình tới một nơi xa xôi vì họ biết từ nhỏ cô đã bướng bỉnh, muốn làm gì thì không ai cản nổi nên họ đành phải xuôi theo ý cô. Hạ Ân cũng khước từ luôn công việc nhàn hạ mà bố cô sắp xếp nhờ mối quan hệ của ông ở Nha Trang, cô tự xin vào công ty du lịch và làm hướng dẫn viên theo đúng ngành mà cô đã học tại trường đại học.
 

Vốn là một người hoạt bát lại thêm giọng nói ngọt ngào của cô gái Hà Nội, Hạ Ân dễ dàng có chỗ đứng trong công ty và cô dễ thích nghi với cuộc sống xa nhà. Cô kết thân được khá nhiều bạn vì tính hòa đồng và ham học hỏi ở cô.

Lần đầu gặp Bảo là khi Hạ Ân dẫn đoàn khách đi Tháp Bà Ponagar. Khi cô giới thiệu cho mọi người trong đoàn biết lịch sử của nơi này xong thì mọi người tự do khám phá. Cô ngồi nghỉ ngơi ở ghế đá, vừa dốc ngược lon coca vào miệng thì một giọng trầm ấm vang lên ngay sau cô:

- Cô không biết là đồ có ga không tốt cho họng sao, huống hồ nghề của cô giữ giọng nói rất quan trọng.

Hạ Ân bỏ lon coca xuống, đưa mắt kiếm tìm giọng nói vừa cất lên. Cô mỉm cười đáp lại khi nhận ra chủ nhân của giọng nói là một người khách trong đoàn. Cô ngồi nói chuyện với vị khách này khá lâu, đến khi mọi người trở ra họ mới kết thúc câu chuyện. Cô dẫn cả đoàn đi lên chùa Long Sơn nữa rồi kết thúc ngày làm việc. Hạ Ân khá ấn tượng về vẻ ngoài cũng như cách giao tiếp của Bảo đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách đẹp đến mê hồn của anh nhưng sau đó không có dịp gặp lại nhau nên anh cũng không có liên quan gì đến cuộc sống của Hạ Ân cả.

Lần thứ hai gặp lại anh là khi cô đi dạo biển. Hạ Ân thích thú chạy trên mặt biển, vừa chạy vừa hét lên thật to và chẳng may giẫm phải con ốc nhọn khiến chân cô chảy máu. Cô bước vào bờ, đang loay hoay không biết phải làm thế nào thì một chiếc khăn trắng chìa ra trước mặt:

- Buộc vết thương vào đi.
 

Hạ Ân lúc đó cảm kích vô cùng, cô ngẩng lên thì bắt gặp gương mặt anh. Gương mặt này khá quen. Tập trung toàn bộ trí nhớ cô nhận ra đôi mắt màu hổ phách kia. Cô à lên một tiếng rồi đưa tay nhận chiếc khăn. Hai người nói chuyện khá vui vẻ và hợp nhau nữa. Từ sau lần gặp đó cô và anh trở nên thân thiết hơn. Cả hai có đặc điểm chung là đều dành tình yêu cho biển vì thế sau mỗi giờ làm họ thường cùng nhau dạo biển và kể cho nhau nghe những chuyện xoay quanh cuộc sống của mình.

Qua câu chuyện Bảo kể cô biết anh đang làm tư vấn thiết kế cho một công ty xây dựng, đã có người yêu đang du học ở Anh nhưng hiện tại tình cảm của hai người không được tốt cho lắm. Cô và anh vẫn cứ đi bên nhau như những người bạn thân thiết và rồi chuyện gì đến cũng đến. Hai con người của nỗi cô đơn đã ngã vào nhau lúc nào không hay. Hạ Ân biết mình đang có lỗi với Lan – người yêu Bảo nhưng cô không sao kiểm soát được tình cảm của mình.

Bên Bảo cô rất hạnh phúc nhưng cũng rất đau khổ và dằn vặt. Hạ Ân không dám kể chuyện tình của mình cho ai, chỉ trừ Hải Lam – người bạn thân thiết nhất của cô. Hải Lam cho Hạ Ân rất nhiều lời khuyên nhưng phần lớn cô chẳng áp dụng được gì vì Hải Lam không phải là cô, không trong hoàn cảnh này nên không thể hiểu hết những gì cô đang phải trải qua.

Rất nhiều lần Hạ Ân muốn buông tay theo lời khuyên của bạn mà không làm được. Cô biết mình đã yêu Bảo nhiều quá. Tình yêu mà, đâu phải nói bỏ là bỏ đi được huống hồ anh còn là người con trai đầu tiên khiến cô rung động.

Một ngày cô thấy anh hút thuốc ngoài hành lang, khuôn mặt trầm tư đôi lúc khẽ nhíu mày. Bóng anh trải dài, cô độc đến lạ. Hạ Ân trong lòng không tránh khỏi cảm giác lo lắng. Cô lấy một chiếc áo khoác mỏng khoác lên người Bảo khẽ thì thầm:

- Anh, có chuyện gì à?

Bảo khẽ xoay lưng lại tay vân vê điếu thuốc, nét mặt đầy sầu khổ. Anh nhìn cô, đôi mắt màu hổ phách buồn đến xám hồn khiến cô có dự cảm không lành.

- Lan sắp trở về Việt Nam.

Hạ Ân biết ngày này sớm muộn cũng tới nhưng sao khi nghe chính miệng người đàn ông cô hết mực yêu thương nói ra lòng cô lại đau đớn đến thế. Cô im lặng. Cô chẳng biết nói gì lúc này. Nước mắt đã chực rơi nơi khóe mắt nhưng cô cố gắng kìm lại. Bảo lúng túng ôm Hạ Ân vào lòng:

- Ngốc, đừng khóc, anh thương.

Bảo lúc nào cũng nhẹ nhàng với cô như vậy, chẳng bao giờ anh mắng mỏ cô. Anh luôn gọi cô là ngốc, nhưng cô lại thích được Bảo gọi vậy. Lan sắp về nước và Hạ Ân biết đã đến lúc cô thực sự phải rời đi...
 
(Còn tiếp...)
TIN CÙNG CHUYÊN MỤC
Xem theo ngày