Con của năm nào, lon ton quấn quanh Nội không rời nửa bước. Suy dinh dưỡng, con như chú mèo nhỏ loay hoay chơi với vài món đồ chơi cũ kỹ, quẩn quanh nơi gian nhà, nơi góc vườn, gốc ổi.
Cai sữa mẹ từ sớm, ba mẹ bận làm ăn, bận buôn bán, mưu sinh, con sống với Nội. Nội vừa là ba, vừa là mẹ dạy con từng chút một. Con học ăn, học nói, học gói, học mở đều một tay nội dạy. Nội dạy con phải nhớ tên cả gia đình, nhớ địa chỉ nhà, vậy mà ai hỏi “con nhà ai”, con lại quên béng mất, bẽn lẽn trả lời “ con là con của Nội”.
Nội dạy con học chữ “ o tròn như quả trứng gà, ô thì đội mũ, ơ thì thêm râu”. Trưa, Nội không ngủ, tỉ mỉ truốt từng que tính, những que tính đều nhau tăm tắp. Những mảnh bìa con viết số thẳng hàng. Con bập bẹ làm tính, làm toán, bập bẹ dùng than viết nghệch ngoạc lên tường vôi trắng.
Những ngày nắng nổ, trái sấu vàng ươm Nội ướp đường trong cái cốc con con. Những ngày chợ họp, chén rượu nếp sáng sớm, nhiều đường, thơm mùi gió sương, thơm mùi men gạo. Con hít hà cái vị ngọt nồng đượm trong từng hạt nếp, như tình yêu Nội chưng cất, gói ghém, dành dụm cả một đời.
Nội chăm con từ giấc ngủ. Nhà lụp xụp, mái xô. Đêm Nội thức ôm con, sợ ngói rơi vào cháu. Ngày mưa, nhà dột, Nội hứng thau, đẩy con nằm chỗ ráo, mình Nội ngồi trông cả cơn mưa. Bóng nhạt nhòa in hằn lên tường vôi xạm, một nỗi lòng, một nỗi lo âu.
Nội chăm con từ mái tóc. Nội bảo “cái răng cái tóc là góc con người”, con nghe nội, nuôi tóc dài. Mười mấy năm trời, con vẫn nghe Nội như thế. Một lần con trái lời, mái tóc cũ được đổi khác. Nội buồn, càu nhàu. Những càu nhàu hằn trên nét mặt chỉ còn thấy mấy đường nhăn như cả một đời cơ cực. Con giật mình, con đau.
Con lớn rồi, Nội cũng cả một đàn cháu vậy mà vẫn chiều đứa cháu này nhất, dẫu rằng chỉ là cái kẹo, cái bánh, vẫn gói dành chờ cháu về ăn.
Con lớn rồi, Nội bảo vẫn lo cho con nhất, lo cho cái đứa cháu luôn là bé bỏng trong vòng tay Nội, chẳng khác xưa kia quấn chăn bông bắt Nội ủ ấm.
Con lớn rồi, Nội cũng theo thời gian. Ngày Nội mất, câu hát ru chập chờn trong giấc ngủ “Cái ngủ mày ngủ cho ngoan, để mẹ đi cấy đồng sâu chưa về. Bắt được con cá, con trê, cầm cổ lôi về cho cái ngủ nó ăn…”
Ngày Nội mất, con sững sờ, cả một vùng trời tuổi thơ xé toạc không gian, ào về, dữ dội …