Anh và em – vốn dĩ là người bạn hàng xóm “thanh mai trúc mã” của nhau từ hồi những ngày chúng ta còn thơ bé. Anh xem em như người bạn tốt nhất cuộc đời của anh. Chúng ta cùng nhau đi học, cùng đạp xe trên con đường dài, cùng nhau đi ăn uống và ngô nghê trong những khoảnh khắc thơ dại. Anh vẫn còn nhớ lắm, nụ cười ấy, ánh mắt ấy, và anh không ngờ rằng... Anh đã yêu em, từ những suy nghĩ không tên, từ trái tim bất chợt lạc nhịp vô tình không hề hay biết.
Trước giờ, anh cứ ngỡ, chữ “nợ” luôn khiến con người ta không yên. Nhưng anh không nhận ra một điều rằng, đôi khi người “nợ” và người “ được mang nợ” không hề là chuyện hề hà, xấu xa hay phiền lụy gì. Thậm chí, đó còn lại là một điều hoàn toàn tử tế, hoàn toàn đáng nhớ và là lí do duy nhất níu giữ anh lại trong cuộc đời này, từ khi anh biết rằng anh “nợ” em một tình yêu từ trong sâu thẳm, còn em, em không “nợ”anh bất kì điều gì, dù đó chỉ là một câu trả lời bâng quơ, là trái tim bơ vơ giữa đời. Và thế, anh cứ từ từ vừa nắm giữ, vừa buông tay em thế thôi, dù anh biết rằng mình không phải là chủ sở hữu trái tim em. Và em, cũng không hề tỏ ra bất cứ dấu hiệu gì, em cứ ở bên cạnh anh, cùng anh chia sẻ biết bao vui buồn,
Người ta nói, khi con người “quen” với việc “có sẵn” một điều gì đó, người ấy sẽ chẳng bao giờ biết quý trọng, cứ ỷ y rằng mọi thứ sẽ ở mãi trong vòng tay, nhưng lại không thấy được một điều đơn giản rằng, chẳng có điều gì là mãi mãi tồn trại trong cuộc đời này. Chỉ có bản thân mỗi người tự “lừa bịp” khoảng thời gian ở bên nhau để cứ ở cạnh nhau mãi mà thôi.
Anh chợt nhận ra rằng, cuộc sống mà chúng ta đi qua trôi quá nhanh để kịp nhìn lại mọi thứ, để kịp trân trọng mọi thứ, cho đến khi một điều gì đó xảy ra. Anh và em bất chợt không thể ở cạnh nhau nữa, dù rằng chẳng nhiều lí do để biện minh, chẳng có nhiều thời gian để suy nghĩ. Anh đã để cái tôi lớn của mình vượt lên trên mọi sự chân thành, mọi sự chân thành trìu mến mà đáng lẽ ra chúng ta có thể cùng nhau chia sẻ với nhau nhiều hơn, thay vì phải gắt gỏng với nhau, thay vì làm đau khiến mắt em rơm rớm giọt nước mằn mặn… Anh gọi điện, em không bắt máy. Anh đến gặp em, nụ cười thoáng xuất hiện trên môi em như một “nụ cười công nghiệp” mà anh bắt gặp không ít khi lang thang trên những con phố.
Anh và em, cứ thế, lạnh lùng như thế, xa nhau như thế,… Cho đến một ngày, có một người khác xuất hiện bên em. Người ấy ở cạnh em, trò chuyện với em, cười đùa với em rất vui. Người ấy cũng rất tốt với anh, vì anh là “bạn thân” của em… Và vì từ trước đến giờ, anh và em đơn giản chỉ là bạn.
Khoảnh khắc ấy, anh chỉ biết ngượng cười, dường như chẳng nói nên lời, chỉ biết cố mím mặt môi để dòng nước mắt không rơi.
Khoảnh khắc ấy, anh chỉ ước mong rằng rồi một ngày nào đó, anh và em rồi sẽ cùng sánh bước bên nhau… dù chúng ta chỉ là “bạn” của nhau mà thôi.
Anh “nợ” em, “nợ” một lời xin lỗi… Nợ một đời yêu em…
Xin lỗi em, xin lỗi vì chưa một lần nói lời yêu đến người con gái của năm nào…