Thế nào là “những người lớn mộng du”? Nghĩa là những người mơ hồ về cả một quãng thời gian trưởng thành của mình, những người nghĩ mình đã trưởng thành từ rất lâu, nhưng suy nghĩ lại chưa vượt qua được tuổi tác. Những người không biết gánh trách nhiệm cho chính bản thân mình như thế nào, vậy mà luôn can thiệp vào những việc xã hội để bất cứ chuyện gì xảy ra, xâu xé vào phán xét người khác.
Lớn một cách mộng du, cũng chính là cứ thế mà lớn về thân xác, còn tâm hồn thì vô trách nhiệm bỏ mặc nó. Khi mà cả một quãng thời gian loay hoay không biết mình đã từng trải qua những gì, mà cứ ngỡ mình đã thấu hiểu vạn sự ở đời, hời hợt để quá khứ qua đi một cách tĩnh lặng, chui vào trong một cái thế giới nhỏ bé của mình để sống, và nhìn thế giới, giống hệt như câu chuyện “ếch ngồi đáy giếng” trong dân gian.
Những người lớn mộng du, không cần biết đã trải qua vấp váp, đau thương gì chưa hay là chưa từng gặp trở ngại, sóng gió dù chỉ một chút. Nhưng luôn dùng con mắt của người chưa từng trải để phán xét cuộc đời, phán xét mọi người. Không hiểu sự đau đớn của người khác, cũng chẳng hiểu một khi rơi vào hoàn cảnh tàn nhẫn và khốc liệt, thì dẫu cho là người lương thiện đến mấy cũng đều trở nên ích kỷ một cách thường tình.
Những người lớn mộng du, gặp chuyện xô xát ngoài đường là thi nhau bàn tán, tò mò cho kỳ được lý do, để rồi đứng phán xem ông này sai gì, cô kia sai gì, bỏ quên cả việc nên giúp người ta đứng lên, đưa người ta vào bệnh viện, hay can ngăn những trận đòn roi, những cơn cãi vã.
Những người lớn mộng du, vì chưa hiểu được sự khốc liệt của cuộc sống nhưng luôn lên lớp khuyên bảo người khác phải làm cái này, nên làm cái kia.
Những người lớn mộng du, bất cứ điều gì cũng không hiểu, nhưng đều muốn sống hộ cuộc đời của người khác.
Những người lớn mộng du, bất cứ điều gì cũng mơ hồ, luôn dùng những lời lẽ cay nghiệt để định tội cho người khác mà không biết, chính bản thân mình mới là thành quả sai lầm.
Những người lớn mộng du, cho rằng mình sống là có ý nghĩa nhưng kỳ thực ngoài ý nghĩa thỏa mãn hư vinh trong ảo tưởng, họ chẳng có giá trị gì đối với cuộc sống.
Họ là những người lạnh lùng, vô cảm và tàn nhẫn nhất. Nhưng đáng tiếc họ không bao giờ nhận ra để chấp nhận việc ấy.
Có những ai đang là người lớn mộng du? Có những ai đang lơ mơ hay mâu thuẫn khúc mắc về quá trình lớn lên của mình? Khi phán xét người nọ nhẫn tâm, người kia ích kỷ thì chính họ mới là kẻ ích kỷ nhất.
Trưởng thành cũng có nhiều cách, có người vụt lớn trong nhận thức để rồi phát hiện mình cần phải thay đổi, cũng có người cho rằng mình đã lớn để rồi không biết bản thân đã sai lầm trong quá trình biến mình thành người chín chắn hơn.
Những người lớn mộng du, đến bao giờ mới thoát khỏi mộng du để trở thành người lớn thật sự?