Ân mở cửa quán bước vào mà chưa kịp để ý tên quán. Quán mang phong cách của nước Anh, với cửa ra vào như một boot điện thoại người ta thường bắt gặp ở Luân Đôn. Những bức tranh 3D vẽ đồng hồ bigben và cảnh đường phố nước Anh. Ân đoán chủ quán này phải là một người Anh hoặc người này yêu nước Anh nhiều lắm, giống như tình yêu của Ân dành cho nước Pháp, Paris, sông Seine...
Cafe một mình là thói quen của Ân, vì cô cảm thấy mỗi lần một mình ngồi một góc ở quán quen, thưởng thức hương cafe đậm đà sộc tận vào mũi quả thật rất bình yên và mang chút sự cô đơn đặc biệt. Cô đơn mà vẫn bình yên có nghĩa là cô đơn đặc biệt - Ân cho là thế.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô lặp lại những hành động thân quen tại quán lạ. Cũng cafe, cũng những bản nhạc pop ballad nhẹ nhàng, đáng yêu và cũng ngồi một mình. Nhưng không phải là Bella coffee như mọi khi mà là một góc quán nhỏ nằm giữa ngã tư trung tâm thành phố. Vì trời mưa bất chợt nên có nhiều vị khách vào quán không chủ ý như Ân, quán đông hơn, người lạ ngồi cùng bàn với nhau và ai cũng tự thưởng thức thức uống mình đã gọi, không chuyện trò, không chào hỏi... Chỉ đơn giản là im lặng để nghe tiếng mưa, để trút ra những tiếng thở dài đẩy bớt sự mệt mỏi. Ân thích như thế.
Dĩ nhiên, dù thích ngồi một mình một bàn, nhưng Ân bất đắc dĩ phải nhường ghế bên cạnh cho một người khách khác. Một chàng trai dáng người cao nhưng không thô, khuôn mặt với những đường nét hài hòa và mái tóc nhuộm màu nâu đỏ đẩy cửa bước vào. Anh đưa tay phủi những hạt mưa trên tóc và vai áo sơ mi kiểu, đến quầy gọi một loại thức uống, sau đó nhìn một lượt các bàn trong quán. Anh nói gì đó với chàng trai phục vụ khiến anh ta cười thật tươi, sau đó chàng trai ấy tiến về phía Ân đang ngồi.
- Xin lỗi chị, chị có hẹn với bạn không ạ? Nếu không thì chị có thể nhường một chỗ cho anh khách quen của quán em được không ạ?
Ân lắc đầu rồi lại gật đầu. Chuỗi hành động này xảy ra vì chàng trai phục vụ hỏi một câu hỏi kép, hơn nữa, khuôn mặt baby của cậu khiến Ân không biết nói gì hơn ngoài việc trả lời như cái máy.
- Vậy... Em cảm ơn chị.
Chàng phục vụ cúi người rồi quay đi, tiến về phía quầy có vị khách quen. Họ lại cười nói với nhau.
- Chào em! Làm phiền em cho anh ngồi cùng bàn nhé, quán đông quá, mà đây lại là quán quen và bàn quen của anh. - Anh kéo ghế, ngồi đối diện với Ân, bắt đầu nói chuyện với Ân như anh đã quen cô.
- À vâng, anh cứ ngồi tự nhiên. Lần đầu tiên em đến quán này nên cũng không biết đây là chỗ anh thường ngồi.
Anh cười, nụ cười có lẽ đối với nhiều cô gái, nó đẹp và có duyên. Dĩ nhiên, Ân cũng cảm thấy điều đó, cô nở nụ cười đáp lại. Anh gọi một cốc coffee đen, không đường, không đá. Thấy vậy, Ân tròn mắt hỏi với vẻ ngạc nhiên:
- Anh không thấy uống như vậy quá đắng à?
- Lúc đầu thì có, nhưng giờ quen rồi thì cũng bình thường em à. Hơn nữa anh thích những thứ thuần khiết, cho đá vào sẽ làm nhạt đi hương vị, cho thêm đường thì vị giác sẽ bị đánh lừa, không cảm nhận được bản chất của cafe nữa.
Ân gật đầu tỏ ý đã hiểu. Cô nhìn xuống cốc coffee sữa đá của mình, đúng là chỉ cần một khoảng thời gian ngắn không để ý, đá sẽ tan ra và màu nâu của cafe hoà với sữa sẽ không còn nữa. Vốn dĩ cafe màu đen và có vị đắng, nhưng chỉ những người thật sự biết thưởng thức thì mới muốn giữ nguyên hương vị đơn thuần của nó. Đối với những người như Ân, uống coffee không phải để thưởng thức vị đắng của nó mà cần một chút gì đó ngọt ngào trong vị đắng.
- Anh tên Hoàng Văn.
- Em là Ân, Thiên Ân. Mọi người thường gọi em là Ân Ân.
- Ân Ân - Văn nhắc lại tên Ân, anh lại cười, đẩy cốc cafe của mình về phía cô. - Muốn thử hương vị nguyên chất không?
Ân mỉm cười, cầm cốc cafe lên hít thật sâu, nhắm hờ mắt tỏ vẻ đã cảm nhận được điều đặc biệt. Cô đưa cốc lên miệng, uống một ngụm đủ để vị đắng ngấm vào tận các noron thần kinh. Nhưng vì quên rằng cafe đen không đường, không đá sẽ khác với cafe sữa có đá, Ân uống hơi nhiều nên khi toàn bộ cafe chưa kịp xuống cổ họng thì đã bị phun ra ngoài. Ân từ từ mở mắt ra, thấy trước mặt mình là một khuôn mặt với nhiều chấm đen cafe, chiếc áo sơ mi xanh dương cũng không còn nguyên vẹn như lúc đầu.
- Em xin lỗi! Em xin lỗi! Tại nóng và đắng quá nên em... - Ân rời khỏi chỗ, cuống quýt lại gần Văn, hai tay đan vào nhau.
Văn chuyển từ nét mặt bất ngờ sang điềm tĩnh, anh lắc đầu nói không sao. Chàng trai phục vụ đến gần, cậu cười lớn khi nhìn thấy hình ảnh của Văn lúc này. Cậu đưa cho Văn vài tờ khăn giấy rồi cũng đưa cho Ân một tờ.
- Không sao đâu chị, tự anh ấy chuốc lấy rắc rối thôi, phải không Văn?
- Em xin lỗi...
- Không sao đâu em, ngày đầu tiên anh uống cafe cũng như em. - Văn vừa nói, vừa lau những chấm cafe trên mặt.
Mọi việc trở lại bình thường, khách ra vào liên tục, tiếng cười nói nhiều hơn. Văn và Ân vẫn ngồi cùng bàn, họ nói chuyện với nhau. Nhưng những câu chuyện có phần gượng gạo vì Ân cảm thấy có lỗi với người đối diện nên trong từng câu nói của cô có phần e dè hơn, cô thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào anh.
- Một voucher giảm giá cho vị khách đặc biệt. Lần sau chị lại ghé đến nhé. - Chàng trai phục vụ đặt lên bàn một tấm thẻ giảm giá, nháy mắt với Văn. Hai chàng trai cười với nhau rồi cùng quay sang nhìn Ân cười. Còn Ân thì không biết hiện tại trên khuôn mặt mình đang biểu lộ sắc thái gì, nhưng cô nghĩ đây là lần đầu tiên và cũng sẽ là lần cuối cùng cô đặt chân vào quán này.
"Chắc hai người họ đang cười nhạo mình" Ân nghĩ như vậy. Cô nhìn ra ngoài trời cầu mong trời đừng mưa nữa. Vì trạm xe bus ở khá xa nên nếu đội mưa mà đi thì có khi lại bị ốm, sắp phải nộp tiểu luận nên cô không thể đổ bệnh được. Cô lại là chúa hay quên, biết thời tiết Sài Gòn đỏng đảnh, mưa nắng thất thường, nhưng ra ngoài cô chẳng bao giờ nhớ phải mang theo ô hay áo mưa. Nếu hôm nay sếp không gọi cô lên tòa soạn đột xuất thì đã không xảy ra chuyện như thế này. Ân quay qua oán trách chàng biên tập viên hơn cô 4 tuổi.
"Hay là bây giờ chạy qua tòa soạn, bắt đền hắn ta vì gọi mình lên tòa soạn không đúng lúc."
Đang vu vơ suy nghĩ thì nhạc chuông điện thoại I'm yours vang lên, Ân giật mình, lóng ngóng nghe điện thoại, cô lại tự trách mình vì một chuỗi hành động trông thật ngớ ngẩn. Là Việt - cái gã cô vừa thầm oán trách.
- Alo, anh gọi em có chuyện gì không? Em chưa về nhà được, vâng, trời mưa thế này mà về thì mai anh đi hốt xác em ở nhà cô "Thương mại quốc tế" nha. Cái gì cơ? Anh qua chỗ em đang ngồi à? À... Em không biết nữa. - Ân đảo mắt nhìn xung quanh quán để tìm một cái tên.
- Blue - Văn nhắc khẽ.
- Blue anh nhé! - Ân cúp máy, trong lòng thầm mở hội vì sắp được cứu thoát. Cảm xúc của cô lúc này là vô cùng cảm kích con người ấy. Mặc dù anh là người thường mắng cô nhiều, nhưng anh vẫn luôn là một ông sếp, một người anh của Ân.
Việt đẩy cửa bước vào, anh hơi cau mày khi nhìn về phía Ân như đang thắc mắc điều gì đó, rồi anh đi đến bàn cô ngồi.
- Hai người quen nhau sao?
Văn quay lại, vẻ mặt anh lúc này giống như vừa đi một vòng trái đất và biết được trái đất không phải hình tròn - dĩ nhiên - đó là vô cùng kinh ngạc.
- Anh! Anh quen cô bé này sao?
- Cộng tác viên ruột của bên tòa soạn. Mà em quen Ân à?
- Mới biết thôi. Trùng hợp quá.
- Hai anh quen nhau? - Đến lượt Ân tròn mắt, đưa ngón trỏ chỉ về 2 người đối diện.
- Em trai của anh, chủ quán Blue này.
Ân tròn mắt tập 2.
Một chiều mưa thú vị đối với những con người đã sống trong những ngày nắng bộn bề lo toan. Mưa càng kéo dài, lòng người càng dịu lại, giống như đặt túi nước đá lên cái đầu nóng sốt. Ân cũng cảm thấy như vậy. Bước ra khỏi quán với chiếc ô Việt đưa cho, cô cảm thấy lòng nhẹ nhàng, thanh thản.
...
- Cô gái mà anh nói... Có phải là Ân không?
- Sao em lại nghĩ người đó là Ân?
- Em chưa thấy anh quan tâm đến ai nhiều như vậy, và cả ánh mắt anh dành cho cô gái đó...
Việt cụp hai hàng mi, thở dài. Anh thôi không xem TV cùng Văn nữa, đứng lên đi về phòng. Sài Gòn về đêm có chút lạnh lẽo, nhưng Việt cảm thấy cái lạnh của con tim, vì đã quá lâu rồi anh không thể hiện yêu thương với một người con gái, vì cô ấy không còn là người anh đã yêu. Phải, người đó là Ân, nhưng cũng không phải là Ân. Vì Ân giống với Ân của anh, nhưng cô ấy không phải là Ân của anh. Những mâu thuẫn trong đầu khiến Việt trở nên cáu kỉnh mỗi khi nhìn thấy Ân, vì anh sợ nếu không cứng rắn, anh sẽ gục ngã vì thương nhớ một người đã xa.
Trên đời này vẫn luôn có những điều đặc biệt xảy ra mà không nhà khoa học nào có thể lý giải được. Như việc trên thế giới có hai người giống nhau cùng tồn tại, nhưng sẽ không bao giờ họ biết đến sự tồn tại của nhau. Khi Ân ra đi mãi mãi, Việt đã yếu đuối đến mức anh nghĩ mình sẽ đi theo người yêu, anh tìm cách tự tử, nhưng ông trời quyết định kiếp này ngăn anh và cô ở bên nhau. Sau nhiều lần cố gắng tự tử không thành, anh trở nên lãnh cảm với cuộc sống, cho đến khi Ân xuất hiện - nhưng cô không phải là Ân đã mất của anh.
Ân là sinh viên năm 4, cô học ngành báo chí nên việc cô đến tòa soạn của Việt để xin làm thêm là điều dễ hiểu. Nhưng điều Việt không thể tưởng tượng nổi đó là sự giống nhau của cô và người yêu của anh. Khi nhìn vào hồ sơ xin việc của Ân, anh ngạc nhiên đến mức chỉ suýt chút nữa là ôm lấy Ân mà khóc. Cô tên Ân, khuôn mặt, đôi mắt, chiếc mũi và cả cái miệng đều như được tạo ra để chỉ dành riêng cho cô, nhưng tất cả đều giống những thứ người yêu Việt sở hữu. Hai người giống nhau đến kỳ lạ, giống đến cả cái tên. Nhưng dù sao thì cô ấy không phải người yêu anh, lý lịch của cô cũng không cho anh biết rằng cô có chị em song sinh hay đã qua phẫu thuật thẩm mĩ... Dĩ nhiên, những điều vô lý thường xảy ra trên phim ảnh, còn thực tế thì rất hiếm hoặc không có.
- Cô là con một sao?
- Vâng!
- Em có từng... Phẫu thuật thẩm mỹ không?
- Trên mặt em có chỗ nào không ổn khiến anh nghĩ em đã từng chỉnh sửa gì đó sao? - Ân cau mày, cô thật sự không thoải mái vì câu hỏi của người đối diện.
- Anh xin lỗi, anh không có ý đó... - Việt nhìn lại vào hồ sơ xin việc của Ân, khẽ thở dài, lẩm bẩm như chỉ để mình anh nghe - À không phải rồi, cô ấy sinh năm 88, còn cô gái này sinh năm 92. Mình đang quá ảo tưởng rồi.
- Anh đang nói gì vậy ạ?
- Không có gì. Từ mai em cứ đến tòa soạn sau giờ học chính khóa. Anh sẽ nói người hướng dẫn em. Giờ thì em có thể về.
Ân vừa vui mừng, vừa khó hiểu người con trai trước mặt mình. Nhưng cô không nghĩ ngợi nhiều, dù sao thì từ ngày mai cũng có thể đi làm để lấy kinh nghiệm viết khoá luận tốt nghiệp.
Giữ Ân bên mình là điều Việt đang làm, không biết đến khi nào, nhưng ít nhất điều đó sẽ xoa dịu nỗi đau mất người yêu của anh. Dù anh biết điều mình đang làm có chút ích kỷ, nhưng dù sao cũng không gây tổn hại đến cô gái kia.
Đêm Sài Gòn, người con trai ngồi ngắm những tấm ảnh cũ, nước mắt tràn khóe mi.
...
Có những mối quan hệ không thể gọi tên, và cũng có những sự quen biết tình cờ đến bất ngờ, rồi sẽ gắn kết với nhau một cách thân thiết lúc nào không ai hay. Sau buổi chiều tại Blue, Ân gặp lại Vũ, cậu phục vụ quán dễ thương. Vũ cũng là sinh viên khoa báo chí, cậu học năm 2 và đang đi làm thêm ở Blue. Cả hai đã ngỡ ngàng khi ngồi cạnh nhau tại buổi chào mừng tân sinh viên của khoa. Điều đó có nghĩa là Ân không thể trốn việc phải ghé lại Blue, vì Vũ luôn mong muốn điều đó, vì họ đã trở thành chị em tốt. Vậy là những buổi xong việc ở tòa soạn, Ân sẽ chạy qua Blue chỉ để đứng nói chuyên với Vũ, đôi khi là giúp Vũ việc học tập, hoặc đưa tài liệu cho cậu... Dĩ nhiên, cô buộc phải gặp anh chủ quán từng bị cô phun cafe vào người.
- Sao hai người là anh em mà khác nhau vậy? - Ân chun mũi, tay chống cằm tỏ vẻ thắc mắc.
- Sao cafe đen với cafe sữa đều là cafe mà anh em mình lại không thể uống một loại giống nhau nhỉ?
- Vì sở thích khác nhau!
- Đúng rồi. Vậy thì vì anh không phải là Việt - câu trả lời của anh đấy.
Văn cười, nụ cười mà Ân cho rằng nó rất đẹp. Cô cũng không hiểu vì sao mỗi lần nhìn anh cười, cô lại cảm thấy bình yên, nhưng lại không dám nhìn lâu vì sợ anh bắt gặp hành động khác thường lại nghĩ cô vô duyên.
- Hôm nào rảnh hai nhóc qua nhà anh chơi. Anh đang thử pha chế một loại thức uống mới, muốn hai đứa cho nhận xét.
- Anh tính cho bọn em làm chuột bạch sao? - Vũ giả vờ tỏ vẻ sợ hãi.
- Yên tâm, anh chịu trách nhiệm với mạng sống của hai đứa. - Văn đấm nhẹ vào vai Vũ rồi quay sang nháy mắt với Ân.
Trong tích tắc, Ân tự hỏi bản thân mình rằng có thể yêu con người ấy hay không? Một người luôn khiến Ân cảm thấy bình yên trong lòng. Nhưng đó làm cảm xúc của riêng Ân, còn Văn thì chưa có gì đảm bảo anh sẽ có tình cảm với cô. Trên đời vẫn có loại cổ tích cô gái nghèo vớ được chàng hoàng tử giàu có, nhưng Ân đâu dám mơ mộng điều ấy xảy ra với cô.
Đúng, cô là một cô gái 4 năm liền tự lo cho bản thân mình nơi đất khách, quê người. Không có cha thì đúng là đáng thương, Ân lại còn mất cả mẹ khi vừa vào đại học. Cô đã từng muốn từ bỏ con đường đại học chỉ vì nghĩ rằng cuộc đời này đối với cô không còn gì ý nghĩa. Nhưng đã 4 năm trôi qua, cô vẫn là cô gái mạnh mẽ giữa đất Sài Gòn bon chen, chật hẹp. Cô đi làm thêm lo tiền ăn ở, còn học phí đã được trường miễn giảm vì cô thuộc chính sách đặc biệt. Vậy thì đâu có lý do gì cam chịu ở lại quê để rồi một, hai năm sau phải lấy chồng, sinh con... Cô không muốn vậy và chắc chắn không bao giờ cô để chuyện đó xảy ra. Và cô đã làm được.
...
Vũ chở Ân chạy vòng quanh quận 2 tìm nhà của Văn. Sau khi tan học ở trường, hai người họ quyết định sẽ đến địa chỉ mà Văn đã đưa vào tuần trước. Trời chiều Sài Gòn dịu nắng, đi vào khu biệt thự cây trồng thành hàng hai bên đường, cả Ân và Vũ đều cứ tròn mắt ngắm những cánh cổng cao vút không thể nhìn vào bên trong, cứ “Ù, oà” liên tục khi vô tình nhìn được vào bên trong vài cánh cổng hé mở.
- Số 99... Đây rồi! - Vũ dừng xe đột ngột làm Ân không kịp phản ứng, cả người đổ xô về phía lưng Vũ. Trong tích tắc, mặt Vũ đỏ bừng, hai tai nóng ran.
- Chị xin lỗi!
- Em xin lỗi!
Cả hai lên tiếng cùng lúc. Trời tháng 10 tối nhanh hơn bình thường, màn đêm đã giúp che bớt thứ cảm xúc lạ lùng nơi khuôn mặt người trai trẻ.
- Chị bấm chuông nhé?
Ân tiến đến gần cổng, quay lại hỏi Vũ làm cậu chợt tỉnh. Vũ gật nhẹ đầu, lí nhí nói từ vâng. Chuông cửa kêu đến lần thứ 2 thì cổng mở, Văn đứng trước mặt Ân, cười. Nụ cười thoáng hiện dưới ánh đèn vàng trở nên đẹp và đầy lôi cuốn, giây phút Ân bắt gặp nụ cười ấy khiến cô chỉ muốn ngất lịm vào vòng tay của người con trai mạnh mẽ ấy.
- Hai người vào đi chứ! Gì mà đứng như tượng thế hả?
- Đẹp quá...
Hai người ngạc nhiên nhìn Ân, đồng thanh hỏi:
- Cái gì đẹp?
- À... ừm... Nhà đẹp! Cổng đẹp! Vườn đẹp...
- Thế người có đẹp không? - Văn kéo tay Ân dắt vào phía trong để đóng cổng lại. Anh buột miệng hỏi đùa, nhưng vì Ân đang trong cơn mơ màng, cũng thuận trả lời thành thật:
- Người có nụ cười rất đẹp!
Văn nghe xong, cười lớn làm Ân giật mình, hai má nóng ran. Cô cứ nghĩ mình đang là Alice ở xứ sở diệu kỳ, hay đúng hơn là lọ lem bước vào cung điện để dự dạ hội do hoàng tử tổ chức. Phải, nếu được nằm mơ thì Ân muốn cô sẽ là Lọ Lem nghèo khổ, còn Văn là hoàng tử nhặt được chiếc hài thủy tinh. Chợt nhìn xuống chân mình, đôi giày sandan mòn đế gần đứt, Ân khẽ trút tiếng thở dài, trong đầu ngầm xua đuổi giấc mơ không bao giờ thành hiện thực.
- Em vừa thở dài đấy à? - Văn hơi nghiêng đầu, cúi xuống hỏi.
- Không có! Là em hơi mệt vì hôm nay phải học cả ngày thôi.
- Chẳng phải em đã năm 4 rồi sao? Vẫn còn học nhiều thế à?
- Em đăng ký thêm vài môn tự chọn. Giờ sắp phải đi làm luôn rồi mới biết ngồi học vẫn thích hơn.
- Nhóc này cứ giống như bà cụ non. - Văn cười, đặt tay lên đầu Ân, vỗ nhẹ vài cái. Cô quay sang, ngước lên nhìn anh, trong lòng không biết đang muốn gì khác ngoài việc muốn ngắm nhìn người con trai ấy, nụ cười ấy.
- Hai người tính đứng đó đến bao giờ, vào nhà đi chứ. Em đói bụng lắm rồi. - Tiếng Vũ gọi làm Ân giật mình, cúi mặt đi nhanh về phía Vũ.
Lần đầu tiên Ân được bước vào ngôi nhà to đến thế, cô vẫn ngỡ mình đang lạc vào một thế giới khác, hoặc chỉ là cô đang nằm mơ thôi. Vừa đi quanh nhà, vừa ngẩng đầu, há hốc miệng nhìn không chớp mắt các không gian của ngôi nhà, Ân chỉ muốn cấu véo ai đó một phát để biết đây không phải mơ. Đúng lúc ấy, Vũ xuất hiện bên cạnh Ân. Tiện thể cùng suy nghĩ, Ân nhón chân, véo vào má Vũ một phát.
- Á! Trời ơi, sao chị bẹo má em?
Ân cười hề hề như đứa dở hơi.
- Chị xác minh xem đây là thật hay mơ. Quá sức tưởng tượng, có nằm mơ chị cũng không thể nghĩ được vào ngôi nhà như thế này.
- Có gì đâu, bà chị cứ như trên rừng xuống ấy. Nhưng căn nhà này có chút phô trương...
- Hai người đang nói xấu gì tôi đấy? Tôi nghe thấy hết rồi nhé! - Văn bất ngờ xuất hiện phía sau, hai tay quàng qua vai của Ân và Vũ.
- Bọn em đang bàn luận về ngôi nhà này thôi, nhà anh đẹp thật đấy! - Ân tỏ vẻ ngưỡng mộ.
- Thế có muốn sống ở ngôi nhà này không?
- Anh cứ đùa, em có nằm mơ cũng chẳng dám.
- Có gì đâu, phòng trống nhiều lắm. Mỗi tuần đều phải thuê người đến dọn dẹp. Căn nhà này là của bác anh, giờ gia đình bác qua Mỹ rồi nên để lại cho hai anh em anh.
- Không được!
(Còn tiếp…)