Ai cũng có một nơi để quay trở về, đó là nhà. Và có ít nhất một khoảng thời gian trong đời để muốn trở lại, đó chính là tuổi thơ.
Ngày đó ở lại với những dại dột và ngây thơ, ở lại với những trận đòn roi và trưa nắng chang chang đầu trần trốn ngủ để bày trò phá phách, ở lại với cánh diều giấy phấp phới bay trong gió, ở lại với những buổi tắm mưa tiếng cười giòn giã xen lẫn tiếng tí tách mưa rơi xuống đường...
Ngày đó chở theo ánh mắt trong trẻo nhìn cuộc đời không một chút hoài nghi, thế giới trong đồng tử của một đứa trẻ con bao giờ cũng đẹp tuyệt. Ngày đó chở theo những đêm chỉ biết đặt lưng xuống giường là ngủ, chẳng có vắt tay lên trán suy nghĩ, hay những tiếng thở dài đánh thượt giữa đêm.
Ngày đó, niềm vui thật giản dị và ngô nghê. Nỗi buồn chẳng bao giờ ở lại quá lâu, mọi chuyện nhẹ bẫng và trôi đi sau một cái chớp mắt. Ngày đó, bạn bè là thứ tình cảm chẳng cần đặt tên, chỉ biết có miếng gì ngon, có cái gì hay là nhớ đến nhau ngay lập tức. Ngày đó, trái tim cũng chẳng biết thế nào là vỡ nứt, chúng ta cứ hồn nhiên như thế sống biết bao nhiêu ngày...
Có ai còn nhớ những đêm nằm xem phim rồi buồn ngủ quá và vất vưởng trên ghế không? Thường sau đó bố hoặc mẹ sẽ bế vào giường và sáng mai dậy cũng chẳng thèm nhớ rằng mình đã từng ngủ ở ghế nữa. Nhưng bây giờ, dẫu có mệt lả đi ở ghế, thì ngày mai thức giấc bạn cũng sẽ thấy mình đang mệt mỏi trên ghế thôi...
Đó là những ngày không có công việc, không có deadline, không có những đêm thức khuya đến sáng, không lo lắng, không phiền muộn, không gì cả... Ngủ dậy chỉ cần nghĩ xem hôm nay sẽ chơi trò gì.
Đó là cái trò mà lũ trẻ trong xóm ai cũng chơi cùng nhau. Con diều giấy làm từ tờ báo cũ dán chi chít hồ hoặc cơm nguội được đám trẻ nâng niu như báu vật. Những buổi chiều khi nắng còn chưa kịp tắt, cả lũ hò dô kéo nhau ra ruộng, rồi cứ chạy mãi, chạy mãi để diều bay càng cao. Lúc đó, chẳng đứa nào nghĩ gì xa xôi, chỉ biết rằng diều đứa nào bay cao hơn thì càng oách, đó là cảm giác của một người hùng thực thụ, để dễ vênh mặt lên với đám trẻ chơi cùng...
Những ký ức về tuổi thơ sẽ là dòng suối tắm táp cho tâm hồn luôn xanh tươi, để những khi nhớ về nó là thấy cả một bầu trời niềm vui ùa về và chẳng còn biết già đi là gì nữa...
Có những lúc tự mỉm cười ngô nghê nghĩ rằng chẳng lẽ ngày đó mình đã từng như thế ư? Rồi không dám tin rằng mình của ngày xưa lại ngây thơ đến thế. Ai cũng có một thời bồng bột, một thời non dại, để khi nhớ lại chẳng còn (dám) nhận ra mình.
Ai cũng cần thời gian để lớn lên mà, đúng không?
Thật may vì trong đời chúng ta đã có một khoảng thời gian như thế - khoảng thời gian sống cho chính mình và chỉ làm những điều mình thích, mình mong.
Bởi thế giới của một đứa trẻ thực lòng rất giản đơn. Nỗi buồn thì dễ quên còn niềm vui cứ luôn đầy ăm ắp. Chẳng như thế giới của người trưởng thành, quay đi ngoảnh lại cứ thấy những mối quan hệ vơi dần còn trái tim chai sạn và cô đơn...
"Mỗi lần nhìn lại thời thơ ấu tự do, thứ nay đã vĩnh viễn mất đi, chôn vùi luôn tất cả những cảm xúc sung sướng hay hạnh phúc mãnh liệt nhất, tôi thỉnh thoảng vẫn nghĩ trẻ con mới thực sự là lúc mình cảm nhận được hết thảy ý nghĩa của cuộc sống, và chúng ta - những người lớn, bất quá chỉ là nô lệ mãi phụ thuộc, hoài niệm về cái thời đã qua ấy mà thôi. Mục đích sống của mỗi người, có lẽ cũng chỉ có vậy"