Đêm mưa. Tôi nằm một mình, ngửa mặt lên trần nhà, nhìn ánh đèn vàng leo lét dồn dập cố tỏa sáng trong đêm. Đã hai ngày rồi tôi cứ nằm yên trên giường như thế, chẳng hề động đậy, chẳng ăn uống gì, chỉ có đôi mắt là cứ mở toang rồi đóng lại, hệt như một cái xác không hồn nhưng vẫn buộc phải sống. Cả một khối đông đen kịt đang bao trùm lấy tôi. Dòng mồ hôi vẫn lấm tấm trên khuôn mặt, dòng nước mắt vẫn chưa hề ngưng chảy.
Rốt cuộc thì, vẫn chỉ còn lại mình tôi trong căn phòng này mà thôi.
Tôi bước xuống khỏi xe taxi, ánh đèn đường vàng vọt chớp lên chớp xuống nhắc nhở rằngcuối cùng thì tôi cũng đã trở về nhà. Sau chuyến bay ròng rã suốt 48 tiếng từ Hàn Quốc trở về, giờ thì trong người tôi chỉ còn lưu lại khói bụi và nỗi buồn của một người xa quê. Suốt hai ngày nay, tôi chẳng buồn ăn uống, chỉ sống bằng bắp rang bơ và trà xanh đóng hộp, cũng chẳng buồn nói chuyện với ai. Facebook, Twitter, Zalo, Viber – chỉ toàn là những thứ hào nhoáng ảo tưởng xa xỉ… Cuộc sống của tôi sẽ tốt hơn nếu như không còn những thứ đấy.
Mặt tôi, tóc tôi, quần áo tôi, tất cả đều vương đầy bụi là bụi. Tôi đứng trước cửa nhà, nhìn mông lung những khung cảnh xung quanh. Trên tay tôi vẫn còn lỉnh kỉnh một túi đựng đồ, một túi trái cây, một túi quà, tôi lại chẳng muốn bước vào căn nhà đó thêm một lần nào nữa. Tôi gọi cho An, tiếng tút tút từ đầu dây bên kia khiến tôi ngồi sụp xuống. Đáng lẽ hôm nay sẽ là một ngày rất vui, sẽ chỉ có tiếng cười và những món quà ngọt ngào, bởi vì hôm nay chính là sinh nhật An.
An và tôi quen nhau từ những năm chúng tôi còn học phổ thông. Chúng tôi học khác lớp nhau. Hồi đấy, An là hot boy của trường, hầu như bất kì cô nữ sinh nào trong trường nếu không nhớ mặt thì cũng đều nhớ đến cái tên An quen thuộc. An sở hữu một vẻ đẹp rất đặc biệt, đó là một sự kết hợp hài hòa, không phải là kiểu quá thư sinh trẻ con nhưng cũng chẳng hề tỏ ra là một người lớn chững chạc. Tôi nghĩ An thừa biết điểm mạnh của mình là thế, nhưng An luôn tỏ vẻ như rất bất cần, chẳng hề quan tâm đến bất kì cô gái nào.
Tôi thích An. Ngay từ lần đầu tiên tôi thấy mặt anh qua ảnh. Thế nhưng, tôi có là gì so với những cô gái ở xung quanh An chứ, có lẽ chẳng bằng một hạt cát. Tôi học hành tàng tàng, nhan sắc thường thường, cũng chẳng năng động như mọi người, chung quy cũng chẳng có gì khác biệt so với những người quá đặc biệt xung quanh. Chính vì vậy, những tình cảm nhỏ bé tôi dành cho An, nếu như không có ngày đó, có lẽ An sẽ chẳng bao giờ biết đến tôi.
Ngày hôm đó là ngày cắm trại chung của khối lớp 12. Các lớp trong khối đi giao lưu với nhau thông qua từng trại. Cuối cùng thì lớp tôi cũng di chuyển đến lớp của An. Dưới ánh đuốc bập bùng, chúng tôi chơi trò “sự thật”. Từng người sẽ nói một điều thầm kín nhất của mình thông qua chỉ định của lớp trưởng của mỗi lớp. Và An đã chỉ định tôi, như một điều tự nhiên nhất. Vì tôi biết, đó là thời điểm sau hết, nên chẳng còn ngại ngần với những tâm sự trong lòng nữa. Sau lời “thú nhận” tình cảm của tôi trước đám đông, An đã nhận lời. Chúng tôi quen nhau từ đó, mãi cho đến sau này, tôi mới biết rằng, hóa ra An cũng có một chút tình cảm với tôi, qua những bài viết note ngắn ngủi nhưng ý nghĩa dành cho một ai đó trên Facebook mà An tình cờ đọc được.
Cuộc sống dài rộng vậy đấy, nhưng đôi khi lại chợt ngắn ngủi vô cùng. Nếu không biết sống vì những gì mình đang có ở hiện tại, nếu không biết nắm bắt lấy thời điểm thích hợp, thì đôi khi bạn sẽ đánh mất một điều gì đó đáng lẽ thuộc về mình.
Yêu An là một khoảng thời gian mà tôi cảm thấy hạnh phúc nhất trên đời. An tốt bụng, chu đáo, lại rất tâm lý với những gì xảy ra xung quanh tôi. Có hôm An rủ tôi đi chơi cuối tuần, tôi từ chối vì sức khỏe không tốt do đang trong “thời kì đèn đỏ”, An chẳng những không giận tôi mà còn đi mua giùm tôi thuốc giảm đau nữa. An chăm sóc tôi từng li từng tí một. Có lần, tôi hỏi An: "Anh đừng quá tốt với em như thế, ngay cả khi chúng ta là người yêu của nhau. Nếu sau này không còn anh bên cạnh nữa, em chỉ sợ mình sẽ không thể chịu nổi khi thiếu vắng sự quan tâm của anh”. Những lúc ấy, An chỉ cười rồi xoa đầu tôi: "Nếu anh không thể đối xử tốt với em ngay cả hiện tại, thì trong tương lai, mình sẽ còn lại gì hả em?”. Tôi im lặng và cũng không biết phải nói gì nữa.
Thời gian cứ trôi qua như thế, mọi việc vẫn tiếp diễn ổn thỏa cho đến cả khi An và tôi đi học đại học. An học Bách khoa, còn tôi học Nhân Văn. Con đường đến trường và gặp nhau của hai người không quá xa, nhưng cũng không quá gần để có thể nhìn mặt nhau mỗi ngày. An bận học ở trường, còn tôi lại bận rộn với các dự án bên ngoài. Thời gian để cả hai có thể chạm mắt vào nhau nhiều lắm cũng chỉ một buổi một tuần. Mỗi lần gặp nhau, tôi và An có rất nhiều chuyện để chia sẻ. An bảo tôi đừng có làm nhiều quá, đừng có ráng thức khuya mà sinh bệnh, con gái mà thức khuya nhiều quá cũng không hay. Mỗi lần nghe An nói như vậy, tôi thấy lòng mình ấm nóng lạ thường, nhưng tôi chẳng tỏ ra bất kì thái độ gì. Chỉ biết rằng, cảm giác ở bên An thật an toàn, thật ấm áp, nhưng cũng có một điều gì đó, là… không thật. Tôi cũng không hiểu vì sao mình lại nghĩ như thế, bởi An quá hoàn hảo, nên tôi vẫn luôn nghĩ rằng ngay từ lúc bắt đầu quen An, đó đã là một giấc mơ có thực.
Là một đứa con gái học Báo, nên tôi rất thích chụp ảnh. Tôi đi làm, dành dụm tiền và mua một chiếc máy ảnh cơ riêng cho mình. Mỗi chiều cuối tuần rảnh rỗi sau giờ học, tôi lại rủ An làm “người mẫu” để tôi chụp. Những album ảnh về An mà tôi đăng lên Facebook nhận được hàng trăm lượt like. Hơn nữa, vì tôi làm trong ngành truyền thông, nên tôi cũng có nhiều mối quan hệ trong giới này. Dĩ nhiên, An không thể qua mặt được những “tay săn ảnh” dành cho các tờ báo teen nổi tiếng. An được anh X. – anh bạn thân của tôi mời về làm người mẫu ảnh cho trang báo mạng Y. mà anh đang làm. Chẳng mấy chốc, An như một hiện tượng, bất giác trở thành một cái tên nổi đình đám trong giới trẻ. An bận rộn nhiều hơn trước, thậm chí thời gian An đi chụp show, làm việc còn nhiều hơn thời gian anh ở trên trường.
Đã có nhiều lần tôi hỏi An: "Anh có mệt mỏi vì làm nghề này không? Em chỉ muốn giúp anh kiếm tiền, trang trải cuộc sống thêm mà thôi, chứ không muốn anh lún sâu vào nó quá như thế này mà bỏ bê việc học!”. An vẫn nhẹ nhàng bảo ban tôi như ngày nào: "Không, anh cảm ơn em vì đã cho anh cơ hội được làm trong giới giải trí. Anh nghĩ cuộc sống anh đang chọn bây giờ là đúng, việc học trên trường chỉ là chuyện nhỏ thôi em ạ!. Bằng đại học không phải là tất cả mà em!”. Tôi chỉ biết cười trừ rồi tựa vào vai anh. Anh ôm tôi vào lòng. Chỉ hi vọng mọi thứ sẽ tốt đẹp như anh nói.
Tháng 12. Gió se lạnh khiến tôi thường xuyên ẩn mình trong những buổi chiều ngủ vùi. Vậy là đã qua được gần một học kì. Một buổi sáng đầu tuần, tôi hào hứng khoe điểm của mình về cho mẹ nghe, dù mẹ chẳng bao giờ đòi hỏi tôi phải học giỏi, mà chỉ cần tôi sống vui với cuộc sống của tôi là được. Tôi định bụng hỏi An nhưng thiết nghĩ giờ này chắc anh đang bận rộn với các show chụp hình, nên bàn tay cứ định bấm số gọi nhưng rồi lại thôi.
Tối. Tôi đi café với cô bạn thân cũ thời cấp ba tại một quán café nhạc sống trong thành phố. M. – cô bạn tôi cũng học cùng lớp với An tại trường Bách Khoa. Nói chuyện với nhau một hồi lâu, nói rồi M. cũng nói với một tin động trời, An. Bị trường gửi giấy báo cảnh cáo chuyện học tập. An đã nghỉ quá nhiều buổi so với quy định của trường. Tôi thở dài. Có lẽ, với An, chuyện này cũng chẳng quan trọng nữa. Giấc mơ trở thành một người thợ kĩ thuật có lẽ đã quá tầm thường so với vị trí người mẫu ảnh hot nhất Sài Gòn mà An đang có.
Đêm. Tôi sốt. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt khiến tôi cảm thấy khó chịu hơn bao giờ hết. Tôi đã quá quen với cảnh sống một mình, nên cũng chẳng còn cảm giác cô đơn như ngày nào mới lên thành phố nữa. Bỗng tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. Là An. An bỗng ôm chầm lấy tôi, môi An quấn lấy môi tôi. Chúng tôi cứ hôn nhau như thế, rất lâu, cho tới khi An khẽ gục lên vai tôi. An khóc. An nói An vui lắm. An vừa được tài trợ một chuyến sang Hàn Quốc để chụp ảnh và ghi hình cho một chương trình truyền hình thực tế ở bên đấy. Nhưng An cũng buồn lắm. Vì đây là lần đầu tiên, suốt 19 năm, An không dám báo kết quả học tập cho mẹ biết. Cho đến khi mẹ An tra hỏi, trận cãi vã đã diễn ra suốt hơn một tiếng qua điện thoại. Và mẹ An không muốn nhìn mặt An nữa.
Tôi ôm lấy An, chúng tôi ngồi dựa vào nhau trong góc tường nhỏ nơi phòng trọ. An nói rằng ngày mai An sẽ sang Hàn. Rồi khoảng 2-3 tháng sau An sẽ trở về Việt Nam, vừa để nguôi ngoai cơn giận của mẹ, vừa để suy nghĩ kế hoạch bước tiếp trên con đường sự nghiệp. An không muốn học nữa, An bảo: "Sự học của anh chắc chỉ tới đó thôi, anh không hợp với việc học. Và anh cũng không muốn sống một cuộc sống nhàm chán như thế nữa”. Tôi mỉm cười, có lẽ, một cuộc sống toàn học tập với công việc chân tay lặt vặt như tôi chắc hẳn với anh là nhàm chán và tầm thường lắm.
Sáng hôm sau An đi, tôi không chạy ra sân bay tiễn vì bận buổi họp báo quan trọng, chỉ biết dặn dò rằng An hãy giữ gìn sức khỏe khi không có tôi bên cạnh. An thông cảm cho tôi, còn đùa rằng: "Em mới là người phải biết tự chăm sóc mình mới đúng. Trước giờ toàn là anh chăm em lúc em bệnh tật. Chứ anh khỏe re mà, em lo lắng làm cái gì!”.
Thời gian đầu, tôi và anh vẫn thường xuyên chat qua Facebook. Nhưng thời gian sau, có lẽ do lịch quay và chụp của anh ngày càng dày đặc, cộng với việc tôi cũng phải quẩn quanh với những buổi phỏng vấn cho tờ báo tôi đang cộng tác, nên cũng chẳng có nhiều thời gian để hỏi thăm anh như ngày xưa. Thỉnh thoảng nhắn tin cho anh, anh trả lời tôi là tôi cũng vui rồi. Tôi chỉ cần biết anh ổn, anh vui là tôi cũng đủ an tâm rồi.
Tôi được tờ báo teen tôi đang cộng tác đề nghị sang Hàn công tác vì lí do lấy tin tức mới nhất từ ca sĩ Z. Tôi mừng thầm trong bụng. An mà biết tôi sang chắc sẽ vui lắm. Tôi không hề báo trước với An hay khoe khoang rầm rộ gì với anh. Đến ngày ra sân bay, tôi chắc mẩm đây sẽ là một chuyến đi mà có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được. Sau chuyến bay dài, tôi để hành lí tại khách sạn đã đặt sẵn, rồi đến địa chỉ nhà bạn của An – nơi An đang ở chung mà anh đưa. Tôi mặc bộ trang phục đẹp nhất mà tôi có, tôi mang cho An giỏ trái cây đủ màu, toàn là những loại trái cây anh thích: xoài, ổi,… Và tôi bấm chuông cửa đợi chờ An. Nụ cười tôi vẫn cứ vấn vương mãi không thôi. An mở cửa, sững người nhìn tôi. Tôi định chạy đến ôm chầm lấy An thì nhận ra anh không chỉ có một mình. Quần áo An xộc xệch, cô gái đứng bên cạnh An cũng thế, có lẽ đó là một cô gái Hàn. Tôi mỉm cười nhìn An, mà nước mắt cứ chảy hoài không dứt. Có lẽ, chỉ như vậy thôi cũng đủ để tôi chợt hiểu ra mọi chuyện rồi.
Tôi vội vã gọi taxi rồi bỏ đi, bất chấp mọi tiếng gọi từ An từ phía sau mình. Tôi không giận An, chỉ trách bản thân mình đã quá dại khờ. Có lẽ, nếu nhận ra sự hời hợt từ anh sớm hơn, tôi đã bớt đau hơn nhiều. Tôi ngồi trong taxi, ngước nhìn lên bầu trời, câu nói bên tai vẫn văng vẳng: "Nếu anh không thể đối xử tốt với em ngay cả hiện tại, thì trong tương lai, mình sẽ còn lại gì hả em?”. Đúng là, giờ thì chẳng còn lại gì nữa. Tôi đã mất An, mất anh thật rồi…
Chuyến đi 7 ngày tới Hàn Quốc cuối cùng cũng đã kết thúc. Cuộc vui nào rồi cũng trôi qua mau. Mặc cho hàng chục cú điện thoại bị nhỡ và những tin nhắn dài đằng đẵng, tôi không để An có một cơ hội để cơ hội để nói chuyện hay giải thích với tôi. Có lẽ, tôi không đủ rộng lượng để chấp nhận cho An có một người khác bù đắp khoảng trống khi anh rời xa tôi, ngay cả khi đó là vấn đề vật chất.
Tôi trở về Việt Nam đúng ngày sinh nhật An. Ngày này năm ngoái, tôi đã cùng An đến cầu Ánh Sao nắm tay nhau đi dạo quanh. Những tối muộn nắm tay anh đi loanh quanh dạo phố, tôi cứ hỏi mãi "Sao tay anh ấm thế?". Anh cười bảo, tim nhiều tình cảm quá nên truyền nhiệt ra tay. Ngày đó, tôi và An mới quen nhau. Tình yêu thuở ban đầu, bao giờ cũng ngọt ngào và hạnh phúc, những gì thuộc về quá khứ, quá đỗi ngọt ngào khiến tôi có cảm giác như tất cả chỉ như vừa mới hôm qua.
Năm hai đại học, tôi nghỉ việc. Tôi chẳng muốn làm báo nữa. Chẳng biết có phải vì muốn trốn tránh, sợ một ngày nào đó sẽ gặp An. Tôi chỉ sợ trái tim mình sẽ không làm chủ được. Thời gian trôi qua, tôi xin vào một công ty quảng cáo làm việc. Công việc mới bớt “thị phi” hơn cái nghề cũ tôi đã từng làm, ít ra thì chúng tôi “thị phi” trong vấn đề ý tưởng, công việc nhiều hơn là những điều phù du về “những người của công chúng”.
Công việc nhiều là như vậy, nhưng tôi vẫn cảm thấy trống trải kinh khủng. Tôi không quen với cuộc sống mà không được ai đó gọi điện hỏi thăm mỗi ngày. Trước khi biết yêu, tôi đã vui vẻ đến như thế nào, đã hát ca yêu đời như thế nào, nhưng từ khi biết An, tôi đã suy nghĩ nhiều hơn, tôi không biết liệu giờ này anh đã ăn cơm, đã học bài, đã tắm rửa, đã hoàn thành xong hết việc chưa. Tôi chẳng biết tôi đã dựa dẫm vào An từ lúc nào nữa. Những buổi tối ăn cơm một mình, tôi xúc từng muỗng cơm thơm ngọt mà sao thấy lòng mặn chát.
Và rồi, tôi biết anh. Minh – người đàn ông hơn tôi 6 tuổi đang làm cùng trong tập đoàn của tôi. Anh làm ở lầu trên, tôi làm ở lầu dưới, quen biết nhau qua những buổi họp mặt cuối tuần của công ty. Anh không phải là một người quá đẹp trai, nhưng anh giỏi và nói chuyện rất có duyên. Anh chủ động add Facebook tôi, rồi chúng tôi cứ nói chuyện bông đùa với nhau như thế, thế thôi. Vì cách tuổi tôi cũng khá xa, mà chức vụ anh đang giữ cũng lớn hơn nhiều so với một đứa con gái mới vào nghề như tôi, nên tôi cũng chẳng nghĩ đến chuyện gì xa hơn, tôi chỉ biết rằng anh là một người anh trai tốt, hợp tính, để tôi có thể nói chuyện và san sẻ những điều trong cuộc sống.
Bỗng một hôm, anh không còn muốn nhắn tin qua Facebook cho tôi nữa. Anh gọi điện cho tôi, anh nói rằng anh nhớ tôi. Tôi phì cười, bảo anh sao mà đùa dai quá thể, có lẽ do anh ở bar và uống say quá rồi vì tôi nghe thấy tiếng nhạc xập xình. Anh bảo anh không đùa, đây là những điều mà anh muốn nói với tôi từ rất lâu rồi, nhưng anh không làm cách nào mà bày tỏ với tôi được. Tôi vội vàng tắt máy, thấy tim mình đập mạnh kinh khủng, đã rất lâu rồi, tôi mới được một người con trai tỏ tình một cách mạnh bạo như thế.
Những ngày sau đó, tôi tránh mặt anh. Không phải là vì tôi ghét anh. Mà vì tôi không biết phải đối diện với anh như thế nào. Tôi muốn anh và tôi chỉ mãi là anh em tốt như thế thôi, như thế sẽ chẳng bao giờ phải buồn phiền, mà cứ than thở với nhau mãi, và cứ ở cạnh bên nhau như những người bạn vậy thôi, sẽ chẳng có chia ly hay những giọt nước mắt mằn mặn.
10 giờ tối. Tôi lê bước trên con hẻm nhỏ vào nhà. Và rồi tôi thấy Minh. Anh đứng ở trước cổng phòng trọ nhà tôi từ lúc nào. Tôi sững người nhìn anh. Anh khẽ ôm tôi vào lòng: "Anh nhớ em lắm! Có lẽ chưa bao giờ anh hiểu được cảm giác là yêu một người là như thế nào cho tới khi gặp em”. Tôi mỉm cười, vòng qua lưng anh. Mưa rơi ngày càng nặng hạt hơn. Cả hai chúng tôi đều ướt sũng.
Tôi để anh vào nhà trọ tôi đang ở để trú mưa một lát, dù tôi cũng hơi sợ, vì dù sao tôi cũng là con gái, nên phải đề phòng đàn ông một cách nghiêm ngặt dù cho người đó có là một người đàn ông tốt đến cỡ nào.
Anh và tôi ngồi cạnh nhau ở lan can trước cửa. Người anh ướt sũng, dĩ nhiên tôi cũng vậy. Anh mỉm cười, khẽ khàng nắm lấy tay tôi và đặt lên môi tôi một nụ hôn. Tôi giật mình, mở to mắt ra nhìn anh, anh lại càng hôn tôi sâu hơn nữa. Sau một khoảng thời gian dài, anh lấy tay khẽ vòng qua người để tôi ngồi dựa vào vai anh. Anh cười xòa:
- Anh không biết là em nghĩ như về anh thế nào. Cho dù em có yêu anh hay không, điều đó không quan trọng. Anh chỉ cần biết là anh thích em rất nhiều, à không, là anh rất yêu em, điều đó cũng đủ với anh rồi.
- Em xin lỗi!
- Em chẳng có lỗi gì cả, em chỉ cần cho anh một cơ hội để yêu em, thế là đủ rồi!.
- Nhưng thật sự, em không biết giữa em và anh, đó là thứ tình cảm gì nữa!
- Đừng nghĩ nhiều nữa em à! Hãy cứ sống cho hiện tại đi, hiện tại, em chỉ cần biết, em đã có anh ở bên em, thế là đủ!
Mưa tạnh. Anh mỉm cười nhìn tôi rồi chào tạm biệt tôi ra về. Tôi bỗng thấy hụt hẫng kinh khủng. Tôi biết, mình chưa thật sự yêu anh hết lòng như tôi đã từng đối xử với An, nhưng tôi chợt nhận ra tôi đã dành cho anh một chỗ trống tình cảm để anh lấp đầy rồi. Tôi bật cười, tự thấy mình thật khốn nạn, ngày ấy, có lẽ An cũng được người con gái ấy ở bên như tôi được Minh ở cạnh, để nỗi cô đơn trống trải nơi đất khách được xóa nhòa bởi tình cảm ấm nồng ấy.
Sau cơn mưa, trời lại sáng…
Công ty tôi chuẩn bị làm clip quảng cáo cho hãng nước giải khát nổi tiếng C. Tôi và Minh cùng bay tới Phan Thiết, cảnh biển tuyệt vời luôn là một lựa chọn sáng suốt cho mùa hè. Dĩ nhiên, buổi ghi hình này không thể thiếu anh – giám đốc dự án của công ty và cũng không thể thiếu tôi – người phụ tá đắc lực của anh. Bởi cho dù làm khác team trong tập đoàn, nhưng các công ty con trong tập đoàn nơi tôi đang làm vẫn thường xuyên hỗ trợ phụ giúp lẫn nhau. Trường hợp giữa tôi và Minh là một ví dụ. Trải qua quá trình casting thử vai khắt khe, cuối cùng những người mẫu sáng giá đã có mặt trước team tôi. Tôi đảo mắt, khóe mắt bỗng rưng rưng vì không thể tin nổi người đang đứng trước mặt mình là An. An cũng nhìn tôi, và anh mỉm cười, một nụ cười buồn. Tôi trốn tránh ánh nhìn của anh, nhưng không hiểu sao, suốt buổi ghi hình, tôi chẳng thể nào tập trung được.
Giờ ăn chiều, An ra dấu hiệu muốn gặp mặt nói chuyện với tôi. Dĩ nhiên, tôi chẳng còn lý do gì để mà thoái thác nữa. An gầy đi nhiều, cũng không còn trắng trẻo như ngày xưa, vẻ đẹp thư sinh đã bay đi đâu mất, thay vào đó là một con người dáng người to con, khỏe mạnh, nhưng trầm tĩnh và chững chạc. Tôi cũng hỏi An qua loa vài câu, đại loại vài câu rằng anh vẫn khỏe chứ, công việc dạo này tốt không, tài chính có ổn định và hàng tá chuyện khác nữa,… An cười, chìa tấm thiệp màu bạc trước mặt tôi, anh chỉ nói rằng, anh sắp sửa lấy M. – cô bạn thân nhất của tôi.
Tôi giật mình, hỏi sao chuyện xảy ra nhanh chóng thế. An nói rằng anh đã chẳng thể làm chủ mình trước cô ấy. Anh nói có lẽ do anh với M. có duyên, nên mọi chuyện cứ thế mà tiến tới thôi. Anh nói rằng anh vẫn còn yêu tôi, cảm giác bên tôi khác hẳn so với M., dù rằng anh cũng yêu M. Anh cũng khuyên tôi nên có người mới đi, đừng ở không như thế này nữa, vì nếu không sẽ uổng cho đời tôi lắm. Tôi nghe vậy chỉ giả vờ cười to, rồi uống cạn ly nước lọc trước mặt. Thế mới nói, đôi khi, người mà bạn ở bên, có thể là người mà bạn yêu, nhưng người mà bạn yêu nhất, đôi khi sẽ mãi chẳng bao giờ thuộc về bạn…
Tối. Công ty tổ chức tiệc cuối tuần tại khu resort. Tôi tìm quên đi những đau đớn trong men rượu, dù rằng tôi chưa bao giờ thích thứ này. Tôi muốn quên đi những ký ức thuộc về An, nhưng chẳng hiểu sao càng quên lại càng nhớ. Tôi cười như điên loạn, bất chấp những đồng nghiệp khác nhìn tôi như thể là một kẻ điên. Tôi chẳng bao giờ nói tôi là một cô gái bình thường trước mặt họ cả. Tôi cứ uống, thế thôi, cho đến khi tiệc tàn và mọi người đã ra về hết, chỉ còn Minh ở lại bên tôi.
Tôi nhìn Minh. Tôi chạm tay vào mặt anh,vào mắt anh, cảm nhận rõ những nếp nhăn của mệt mỏi của tuổi 25. Anh hơn tôi tận 6 tuổi cơ mà. Tôi lại dựa đầu vào vai anh, ngước mắt lên bỗng thấy tóc anh bàng bạc vài cọng. Tôi hỏi: "Sao tóc anh bạc nhiều thế,nhiều hơn cả bố em". Anh nhìn tôi bằng đôi mắt ướt: "Phần nhiều những sợi bạc ấy là vì em đấy". Tôi lặng thinh. Chẳng biết phải nói gì. Rồi đặt lên môi anh một nụ hôn bất ngờ.
Rồi chúng tôi bắt đầu quấn vào nhau như thế, quên đi không gian và cả thời gian. Tôi cảm nhận được sự nồng nhiệt từ anh, nhưng vẫn cảm thấy bất lực khi nụ cười của An ban chiều vẫn ám ảnh vây quanh lấy tôi. Có lẽ, tôi đã sai khi không dành cho anh một vị trí xứng đáng hơn trong tim tôi…
Tôi còn trẻ quá, và An cũng vậy, vì vẫn còn trẻ, nên hãy nương vào tuổi trẻ của nhau mà sống. Nhưng tôi không thể nào ép An đi cùng đường với tôi được. Mỗi người có cách lựa chọn riêng cho cuộc sống của mình, chẳng có đúng sai, quy tắc hay bất cứ chuẩn mực nào… Chỉ cần An sống vui, chỉ cần An hạnh phúc, với tôi, thế là đủ rồi…
Những tia nắng hiu hắt chiếu vào khiến mắt tôi díu lại, rồi lại khẽ mở ra. Minh nằm đối diện với tôi. Khuôn mặt anh nở một nụ cười nhẹ có vẻ rất hạnh phúc. Tôi cảm thấy có lỗi với anh, rất nhiều, còn nếu hỏi lí do vì sao, thì có lẽ đó là do những gì anh dành cho tôi nhiều hơn những gì tôi có thể làm cho anh.
Chuông điện thoại của Minh reo. Hóa ra là chuông tin nhắn. Tôi không có thói quen đọc trộm tin nhắn của người khác, nhưng vì sợ anh có công việc gấp, tôi cẩn thận xem hộ để báo anh sớm. Mắt tôi mờ đi, dường như không thể tin vào những gì tôi đang thấy được nữa. Những tin nhắn mùi mẫn, anh dành cho tôi trong điện thoại, đã được sao chép và gửi đi cho cả hai, ba cô gái khác trong khoảng thời gian trước đây, không hề có sự chỉnh sửa hay bất cứ sự thay đổi đáng kể nào.
Tôi mỉm cười. Anh bỗng tỉnh dậy. Và có lẽ, mọi chuyện đã quá rõ ràng để nói thêm bất kì điều gì.Tôi mặc áo vào, cố gắng bỏ quên tất cả những gì đã xảy ra. Tôi không giận, không hận Minh, vì vốn dĩ, tôi và anh chẳng là gì của nhau. Tôi chưa từng bao giờ muốn nói là “bạn gái” của anh ấy, thì tôi có quyền gì để giận dỗi và muốn anh ấy biện hộ cho cách yêu của mình?!? Anh ôm lấy tôi, anh van xin tôi, anh bảo tôi hãy cho anh một cơ hội. Anh thú nhận tất cả, rằng ban đầu anh không nghĩ là anh sẽ yêu tôi, nhưng càng về sau, càng tiếp xúc với tôi, anh mới biết rằng anh yêu tôi đến nhường nào, còn những người con gái còn lại, chỉ vì họ thích anh nên mới đeo bám anh mà thôi.
Tôi mỉm cười. Với tôi, mọi chuyện, sự thật, giờ có ra sao cũng chẳng còn quan trọng nữa. Tôi xách vali và đi thẳng một mình, bỏ lại anh trong căn phòng màu trắng một mình. Tôi quyết định sẽ đi. Đi một mình. Nhưng không biết rằng mình sẽ đi đâu, chỉ biết rằng tôi sẽ rời xa tất cả mọi thứ ở đây, bỏ lại An, bỏ lại Minh, chỉ mang theo tất cả những gì thuộc về Nhiên – là tôi. Chuyến đi này, tôi chẳng biết sẽ kéo dài tới bao giờ, và cũng không hay biết sẽ khi nào kết thúc.
Tôi – mười chín tuổi. Mười chín tuổi vẫn còn trẻ lắm, vẫn còn bồng bột và nông nổi lắm. Mười chín với quá nhiều điều đón chờ trước mắt, và chuyện tình yêu chỉ là một trong số đó. Tôi bước lên máy bay, trở về quê tôi – góc phố Hà Nội, nơi mà tôi vẫn còn nợ tình thương yêu quá nhiều…
Đi hết cuộc tình, vẫn thấy tình chờ mãi ở trạm kế tiếp… Tình yêu phức tạp lắm, chẳng độ tuổi nào có thể thấu hiểu hết và cảm thông hết, và em – cô bé mười chín lại càng thấy khó khăn hơn nữa…
Cuộc đời này, cuộc tình này, dài rộng quá, đôi khi lại rất buồn… Tất cả, giống hệ như một giấc chiêm bao…