Ai cũng nghĩ rằng trên đời này cuộc sống của Thảo Nguyên thật hạnh phúc. Cô học giỏi, xinh xắn, cao ráo. Gia đình đầy đủ, bề thế. Bố là giáo sư toán học, mẹ là giảng viên thanh nhạc. Họ chỉ có mình cô, luôn yêu thương, quan tâm và chiều chuộng cô như một cô công chúa nhỏ. Cô biết cô được cha mẹ rất kỳ vọng. Và cô chưa bao giờ làm cho cha mẹ thất vọng vì mình. Cuộc sống của cô tựa như một dòng sông êm ả, nhẹ nhàng và luôn trong mát.
Nhưng tất cả đã vỡ vụn vào một ngày, khi cô vừa tròn 18 tuổi. Vào ngày sinh nhật của cô, một bữa tiệc ấm cúng với những người bạn thân thiết. Ngay khi ánh mắt của cô nhìn thấy Ngọc Oanh, cô bạn thân suốt 18 năm qua thì trong lòng cô đã dấy lên một cảm giác rạo rực, tim đập nhanh hơn mức bình thường, cảm giác không thể kiểm soát nổi cơ thể mình.
Hôm nay Ngọc Oanh đẹp quá. Cô bé mặc một chiếc váy trắng tinh, trang điểm nhẹ nhàng. Nụ cười xinh ngất ngây. Khi Oanh vô tình chạm vào tay cô, một luồng không khí chạy dọc sống lưng. Cảm giác muốn được đụng chạm, muốn được chung đụng xác thịt với Oanh khiến cô rùng mình. Cảm giác muốn được chở che trỗi dậy. Nguyên mơ hồ hình dung ra những gì mà mình chưa bao giờ nghĩ đến.
Những ngày sau đó, Cô sống với sự dằn vặt. Cô tránh mặc Ngọc Oanh mọi lúc mọi nơi. Suy nghĩ khờ khạo rằng nếu không gặp Oanh, mọi cảm xúc bất trị trong lòng mình sẽ dịu đi, cô sẽ trở lại như xưa. Cô lên mạng tìm đọc để hiểu rõ thông tin về những cảm xúc lạ đang dậy sóng làm cô khổ sở lâu nay. Không thể chịu đựng hơn được nữa. Cô đến gặp bác sĩ tâm lý. Sau những chuẩn đoán lâm sàng, những bài vận động trị liệu, những buổi nói chuyện, những bài test cảm xúc. Cô thẫn thờ khuỵu xuống khi vị bác sĩ thông báo: “ Cô là một lesbian bán bẩm sinh”.
Như sụp đổ, cô khóc, khóc như mưa như gió. Cô nghĩ đến mẹ, đến cha, nghĩ đến cái nền móng gia đình, nề nếp gia phong mà lâu nay cô vẫn sống. Cha mẹ cô sẽ ra sao? Họ sẽ như thế nào khi biết đứa con duy nhất của mình lại là một lessbia. Rồi Oanh nữa, cô có cảm thấy ghê tởm không? Cô có cảm thấy sợ hãi không?
Oanh có dám chấp nhận, chấp nhận con người Nguyên, chấp nhận tình yêu của Nguyên? Một tình yêu Nguyên biết là không được xã hội đón nhận. Cô đã tìm cách giải thoát cho chính mình, cô chọn cách chạy trốn. Bỏ lại Hà Nội thâm trầm, cô nộp đơn thi đại học ở Sài Gòn trong ánh mắt hoài nghi và sự ngăn cản của mọi người. Có là gì, sẽ ổn thôi.
Xa nhà, những nỗi niềm của mình cô giấu nó đi ở một nẻo khuất nơi tâm hồn nhầy nhụa. Hoang tàn, điên loạn mà sống. Sài Gòn đông đúc nhưng xa lạ quá. Những con phố chật ních người, trai gái quấn quýt như sam. Tiếng còi xe ầm ĩ, tiếng cười nói rộn ràng, những cung đường chật ních, những gương mặt vêu vao. Ở đây, Nguyên là một ẩn số. Một viên nam châm kì bí.
Nguyên tìm cách cân bằng lại cuộc sống của mình. Cô lao vào yêu, yêu bất kì anh chàng nào mà cô thấy thích. Những chàng trai vo ve bên cô bấy lâu nay. Cô sẽ yêu, sẽ điên cuồng vì họ và cô sẽ quên được mình là ai. Cô sẽ quên được cái số phận nghiệt ngã mà ông trời đã bắt cô phải sống trong đó...
Cô và người đàn ông thứ nhất.
Anh hơn cô 4 tuổi hiện là sinh viên năm thứ 2 trường đào tạo lập trình viên quốc tế. Gia đình cô và anh quen thân từ lâu vì bố cô và bố anh là những người đồng nghiệp tâm đắc của nhau. Anh thích cô, hay cười híp mi mỗi lần gặp cô. Anh là người con trai khỏe mạnh, rắn rỏi, quyết đoán nhưng cũng rất quan tâm. Luôn chiều chuộng theo những đòi hỏi của cố, mặc dù nó đôi khi là quá quắt. Những buổi tối cô và anh hẹn hò, những cái nắm tay khố khốc, những nụ hôn không ngọt ngào mà đắng ngắt. Những cảm giác vô cảm và chán ghét. Cô thấy mình sao có lỗi với anh, với tình yêu anh dành cho cô. Đi xem phim, đi shopping, đi café…cô gần như im lặng, câu trả lời thường trực luôn ở trên môi cô luôn là: “Tùy anh” .
- Em có yêu anh thật không Nguyên?
- Theo anh thì sao?
- Anh không biết.
- Em cũng không biết, và cũng không muốn biết.
- Nhưng anh vẫn yêu em.
- Ha ha ha, đời mà, sao anh phải khổ thế?
- Đừng khóc khi cười, Nguyên ạ. Anh yêu em, với anh thế là đủ.
Nguyên im lặng, cốc rượu vơi đi, mi nặng trĩu, cô cần gì lúc này? Cô nhớ Oanh quá. Nhớ Hà Nội quá, nhớ café Nhân, nhớ chiều Hồ Gươm đầy ắp gió chênh chao…chênh vênh nhớ…nhếch mép cười và đời chua chát.
- Em muốn về, nhà anh nhé?
Sài Gòn không có mùa đông, nhưng gần tới noel thì cô cũng đã nhận ra cái se lạnh luồn lách trong gió muộn. Cô muốn đến nhà anh vì đã chán ghét cái bóng tối trong căn nhà của chính mình, nhưng mảng nến dở dang, những tấm gương vụn nát…Hôm nay bố mẹ anh đi vắng. trống vắng quá. Và cô thì ghét sự trống vắng.
- Hôn em đi, thật nhiều vào.
Thế nhưng khi cảm nhận được anh đang đi quá đà, cô đã vùng chạy. Cô không thể chấp nhận được anh nữa. Lời chia tay được nói ngay ngày hôm sau. Lý trý và khô khan, anh ta luôn miệng xin lỗi cô, cô chỉ cười. nụ cười nhạt nhẽo và nhếch nhác. Đi đi, cô không cần anh nữa. cuộc thử nghiệm này chỉ dừng lại ở đây thôi, chia tay.
Cô lại hoang dại sống , sống với những giấc ngủ chập chờn, sống với những giấc mộng ma mị, sống với những đêm dài thức trắng, với bí mật của chính mình. Một bí mật mà cô không bao giờ dám nói ra. Sự bế tắc khiến cô thành một con người bị trơ lỳ cảm giác. Những đêm trắng, được cầm một con dao sắc ngọt cứa vào cổ tay mình làm cho cô có chút thỏa mãn, có chút đau, để cô biết được rằng mình vẫn còn cảm xúc. Máu chảy, khi từng giọt, khi xối xả. những vết sẹo mới cũ chằng chịt trên da. Không ai biết, không ai hay những giọt máu vung vãi, những giọt nước mắt vung vãi. Ai cũng mải miết chạy theo những lo toan riêng, ai cũng mải miết đi theo những mục tiêu riêng. Và cô thì cũng mải miết đau trong những mảnh đêm riêng lẻ, ngả nghiêng.
Cô và người đàn ông thứ hai.
Người thứ hai cô chấp nhận cặp kè là một người đàn ông thành đạt, rất có kinh nghiệm và thành thạo trong chuyện chăn gối. Cô biết tiếng anh như một cao thủ sát gái. Anh có quyền năng để làm cho họ thích, họ say mê, họ chấp nhận hiến dâng và họ đau khi anh ta ruồng rẫy họ. Anh gặp cô tại một bar khi cô đang ngửa cổ nốc rượu rum và lắc lư theo điệu nhạc ma quái. Anh ta đi qua, dừng lại. nhìn cô. Cô biết cô đẹp. Váy ngắn áo quây. Ngẩng đầu kiêu hãnh. Cô nhìn anh lả lướt, vành môi căng mọng, ướt át. Ánh mắt lẳng lơ. Cô biết anh bị cô thu hút, lịch sự kéo ghế ngồi xuống cạnh cô. Anh ghét sát tai cô thì thầm ve vãn:
- Em đẹp quá, cho anh làm quen nhé, em tên là gì?
Bật cười, anh ta cần gì phải diễn vai người tốt chứ. Nhưng cô vẫn thích chơi. Cô cần anh cho cô một vài cảm xúc mà cô chưa biết.
- Em hả? em tên Rum. Cô nói, ánh mắt lả lơi. Lắc lư chiếc cốc trong tay. Chiếc cốc tròng trành rồi vội vàng cơ hội sánh ra ngoài một giọt rượu. Đọng lại trên ngực áo trắng tinh .
- Áo em bẩn rồi kìa.
- Em biết, nhưng em thích thế.
Thế là họ quen nhau. Nhanh hơn cô nghĩ.
Những lần cặp kè mải mê. Những lần ôm eo cứng nhắc để lượn lờ thành phố về đêm như những cặp tình nhân thứ thiệt. Cô hay đi cùng người đàn ông thứ hai đến những buổi tiệc rượu. Ở đó có cả hàng đống trai, họ xum xeo, ve vãn. lả lướt. Cô cười. nhăn mặt một chút khi có một vài bàn tày nhớp nhúa vô tình đụng chạm.Những cốc rượu đắng ngắt cứ thế được nạp vào. Muốn say nhưng chẳng thể say. Chỉ thấy nôn nao, thấy cồn cào.
Những lần nôn thốc tháo ra mật xanh mật vàng. Uhm, cũng chẳng thay đổi được gì. Trong mắt bạn bè. Cô như một con điếm đắt tiền. Đi xe Vespa, mặc đồ của Louis Vuitton, túi xách của Hermes, nước hoa Chanel Chance…những lần bay thâu đêm ở vũ trường, những lần tạt xuống Vũng Tàu hay chỉ đơn giản là đi vi vu đổi gió ở ngoại ô. Kệ, cô không muốn mình có thời gian dừng lại để gặm nhấm những nỗi buồn, kệ cô không có thời gian để gặm nhầm những lời nói sắc như dao có lẽ sẽ khiến cô bị tổn thương. Kệ. lạc và phiêu. Có thích vậy.
Anh - người đàn ông thứ hai, anh - con người lịch thiệp sau vỏ bọc hào hoa¸phong tình. Anh biết cô không là đứa con gái tầm thường. Anh biết Nguyên quen Anh không phải vì tiền của anh, không phải vì say thân xác của anh. Anh không hiểu được người con gái điên cuồng nốc rượu ở vũ trường và người con gái nghiên mình lướt trên phím dương cầm có thể là một.
Vẫn là cô, một góc khác gầm rú la hét trên sân khấu của một Rock café, một góc lén lút lau nước mắt ở một nẻo khuất trong góc quen xa lạ. Em mong manh quá. Lần đầu tiên anh cảm thấy sự tôn trọng và hứng thú với một người con gái sau người vợ của mình. Đáng tiếc, em chứa chất quá, đáng tiếc, em hoang hoải quá. Nhìn những giọt sầu thường trĩu nặng cất sâu sau hàng mi rợp. Thấy đời em chòng chành, đa mang quá.
Café Du Phong 2h30 chiều, một chiều thênh thang gió.
Nắng gắt gỏng và đỏng đảnh đọng lại từng mảng trên khoảng đầu ngắn cũn của Nguyên. Cô đang chờ, một cuộc hẹn với một người phụ nữ tưởng chừng như xa lạ nhưng lại rất đỗi thân quen. Chị- vợ của anh – người đàn ông thứ 2. Không quá lâu chị xuất hiện, khác xa những gì cô nghĩ. Chị không đẹp, đôi mắt dài màu nâu trầm mặc, khuôn mặt thon dài, sống mũi cao và thanh. Cô nhận ra chị. MC của chương trình riêng biệt dành cho người khiếm thính. Một cô gái Huế, dịu dàng, nhẹ nhàng. Hai người phụ nữ nói với nhau rất ít¸rất ít, đa phần là giao tiếp qua nụ cười và ánh mắt. Cô nghe và nhận ra, cô là người mà Anh cặp kè lâu nhất trong số những chuyện tình một đêm của anh. Cô thoáng ngạc nhiên, bởi anh và cô còn chưa lên giường. Những lần mơn trớn thất bại, những lần hứa hẹn sẽ chuẩn bị tốt hơn vào lần sau của cô với anh…chị cười, nụ cười buồn, chị nói chị không cần anh quá chung thủy, nhưng chị muốn có một gia đình trọn vẹn và muốn anh vẫn là cha của những đứa con, là rể ngoan của ba má chị.
- Em hiểu mà, phải không? Chị tin rằng chị không cần nói quá nhiều với em. Nếu em cũng như những người mà anh qua đêm khác, chị đã không gặp em nhưng… - Chị bỏ dở câu nói, với tay nhấp một nhụm café. Lòng tự trọng của một người đàn bà bị tổn thương. Có lẽ do hơi vội, chị quờ tay làm đổ tách đen lên chiếc váy trắng toát cô đang mặc. Vệt café ố vàng, loang lổ. Và cả hai hiểu mình phải làm gì, đạt gì.
Chị chào cô ra về, dáng đi vội vã nhưng vẫn rất kiêu hãnh, người đàn bà kiêu hãnh đó có vui không khi cô từ bỏ, chiếc váy loang lổ café liệu có trở lại được như xưa, chị vị tha hay phải gồng mình lên để ôm lấy cái vỏ bọc của một gia đình mẫu mực, trong đôi mắt dài màu nâu ấy, liệu có sũng nước khi quay đi, liệu sau bỏ bọc kiêu kì ấy, có những nỗi đau rạn vỡ những khoảng trống không thể lấp đầy?
Cô hẹn gặp anh, vẫn mặc nguyên bộ váy trắng với vạt café nghiêng ngả, đưa lại cho anh chìa khóa của chiếc xe. Cô mượn điện thoại của anh, xóa số của cô, lấy điện thoại của cô, xóa số của anh. Anh im lặng nhìn cô loay hoay, anh im lặng nhìn cô lãnh đạm. Cô nói, không quá nhiều. Những câu nói rời rạc, hình ảnh chiếc bóng của chị đổ dài, mảnh dẻ đang bám lấy cô, im đậm, hằn sâu vào đầu óc, ngầm sâu trong từng mảng tế bào. Anh cười, nụ cười xa lạnh.
- Gọi cho anh khi em cần.
- Dạ. Cô gật đầu, em muốn nghe một chút về chị?
- Anh nghĩ không có gì đâu, em sẽ thấy nhàm chán. Cô hiểu, gật đầu im lặng, ngửa cố nốc tới cốc café thứ 6. Anh im lặng, anh đang tiếc nuối cô hay đang dằn vặt những suy nghĩ về tổn thương mà anh mang lại cho người phụ nữ kiều kì?
- Chị ấy là người rất tốt đấy.
- Anh biết. Nhưng cuộc sống này còn nhiều điều mà em chưa biết, Nguyên ạ. Cũng như còn rất nhiều điều anh chưa biết về em. Nhưng lần sau nếu còn cơ hội, anh mong khi gặp em, anh sẽ không phải nhìn thấy những vết thương mới trên những vết sẹo cũ trên tay em. Và em cũng sẽ không phải dùng đến những chiếc vòng to bản để che chúng đi. Anh tin em đủ thông minh để hiểu mình cần gì mà muốn gì.
Cô khẽ gật đầu nụ cười của cô, nhạt, nhưng không giả. Chia tay anh. Cô lang thang. Tự nhiên muốn tìm cảm giác lạc để phiêu. Những mảng đời kỳ lạ xa dạt vào nhau, những con người kỳ quặc đâm sầm vào nhau.
Nhưng những cú đâm liệu có đủ nặng để tạo nên những nét xô lệch trong đời nhau. Nhếch mép với sự đời và với vị đắng của lòng người. Giờ cô muốn ăn một cái gì đó. Có lẽ một bát phở bắc đầy ớt tươi sẽ giúp cô lấy lại sự cân bằng. Xóa những hình ảnh về cái bóng mảnh dẻ ám ảnh cô đầu chiều. Phố người Hoa sực nức những mùi hương, đông đúc những dòng người, và hối hả những lo toan. Bước chân liêu xiêu, nhạt nhòa.lạc lõng giữa phố đông, nhếch mép, cười nhạt nhẽo. Những nụ cười nhạt toẹt, bất giác nước mắt nhạt nhòa và đắng ngắt nhận ra đời nhạt thếch.
Vạt váy café bay trong chiều tím, một buổi chiều loang lổ, ngả nghiêng theo những bước chân không chắc chắn, kiên định của cô- người con gái đi tìm số phận.
Có những câu chuyện đời trải dài trên đôi bàn tay của hiện tại, cấu xé những nguyên do từ quá khứ và đe dọa sự bình yên của tương lai –chênh vênh. Nhưng cô phải làm gì khi cô là người gánh trên vai sai lầm của tạo hóa? Hoàng hôn, mặt trời đỏ thắm, ánh chiều chênh vênh loang lổ im hằn bóng người con gái. Những bước chân…những nỗi lòng… rồi ai là người sẽ giúp cô xoa dịu những hoang mang?
Ngày mai đến rồi đi, ngày mai đến liệu cô ấy có bình yên?