Chuyển mùa
Nắng vàng dường như trở nên tinh khiết hơn, từng con gió mải miết rượt đuổi nhau rồi len sâu vào những tán cây cao. Chiều tà, những hạt nắng bị bẻ cong, gãy vụn rơi xuống con đường phía trước mặt. Hạ An đi bộ một mình trong ngôi trường đại học từng rất quen thuộc, tiếng giày lạo xạo trên đám lá khô dưới chân. Cô cúi đầu, men theo con đường lát những ô gạch vuông sẫm màu dẫn đến sân bóng rổ. Đây là thói quen từ ngày xưa, đi đường một mình thấy chán nên cô thường tìm một vật chiếu góc theo đường thẳng để đi theo.
Vì cô quá tập trung nhìn xuống chân mà mấy lần suýt nữa thì bị bóng đập vào đầu. Có lẽ vì cô quá mải miết đi, quá chăm chú mà một lần khi vừa kịp nghe tiếng quát to từ một giọng nam trầm cất lên giữa không trung, hai từ “cẩn thận” vừa bật ra, cô vừa định quay đầu lại nhìn xem là ai thì một quả bóng màu cam đã bay tới đập trúng đầu cô. Cô ngồi thụp xuống, lấy tay ôm đầu, xoa xoa chỗ trán vừa bị đập trúng. Một đôi giày bóng rổ màu đỏ xuất hiện trước mặt, cô ngẩng đầu.
Ánh dương lúc chiều tà đổ dài trên bóng lưng người ấy, mồ hôi chảy từng giọt, từng giọt trên làn da rám nắng, hàng mi đậm cong vút và đôi mắt đen khẽ nheo lại vì chói nắng chăm chú nhìn cô. Khoảnh khắc ấy dường như cô quên cả đau. Là định mệnh ghim chặt vào tim An, mãi không quên được. Và cũng định mệnh giữ chặt hình ảnh người ấy trong tâm trí, cố chấp không chịu ra. Có biết bao nhiêu người nhìn thấy cô bị như thế nhưng lại chỉ có mình anh tiến lại, là bởi vì trông cô quá đáng thương chăng? Hay bởi vì lúc đó người ấy đã biết cô gái bé nhỏ này sẽ là người anh muốn che chở suốt cả cuộc đời này.
Rồi chẳng để An kịp trả lời, người ấy đỡ cô lên hàng ghế chờ, lôi trong cặp miếng cao dán, thổi phù phù vào vết thương trên trán cô rồi dán nó vào, động tác vô cùng thuần thục, vừa làm vừa không quên nhắc nhở: “Lần sau đừng đi gần sân bóng, cũng đừng có để đầu óc trên mây nữa nhé! Coi như hôm nay em may.” Anh cười, khóe môi mỏng cong lên, nụ cười ấy trở đi trở lại trong giấc mơ của An không biết bao nhiêu lần, là thứ thuốc giảm đau mỗi khi kỉ niệm cũ dội về ghì chặt lấy tim. An đi về phía dãy hành lang, leo lên thư viện ở tầng 3. Ánh nắng vàng dịu chiếu qua ô cửa kính, nhìn rõ cả những hạt bụi lơ lửng trong không gian. An gục đầu xuống bàn, nhắm mắt, tự dưng thấy cay cay. Xung quanh chỉ có một vài sinh viên nước khác đang chăm chú lật giở trang sách…
1. Chuyện cũ…
Hạ An không biết rõ bằng cách nào mình quen được Đăng Huy – chàng trai trên sân bóng rổ ngày nào, rồi trở thành bạn gái của anh. Khoảng thời gian trước khi quen biết, người ta thường thấy cô nàng Hạ An bất kể lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau chàng trai có thân người cao lớn mà mè nheo, nhõng nhẽo. Chàng trai ấy thường xuyên vò đầu bứt tóc rồi cốc đầu cô gái nhỏ. Nhưng chỉ cần cô ấy xịu mặt xuống, chàng trai sẽ kéo giãn đôi lông mày đang nhíu chặt mà mỉm cười ấm áp. Anh khó chịu, cô cứ cố chấp ở bên. Anh thờ ơ nhưng không ngăn cô ở bên cạnh mình. Cứ thế mà dần thành quen thuộc cho đến một lần anh thực sự chấp nhận cô.
Hôm ấy là một ngày mưa lớn, cô trốn trong thư viện khóc rấm rứt vì bà nội – người cô yêu quý nhất qua đời. Ngày hôm ấy, Đăng Huy không thấy cô gái nhỏ lẽo đẽo đi sau lưng mình thì bỗng nhiên có cảm giác mất mát, hụt hẫng. Hỏi người bạn cùng lớp với cô, anh vội vàng bỏ dở trận đấu bóng chạy đi tìm. Cho đến lúc anh tìm được trong một góc khuất của thư viện, cô đã gục đầu vào hai đầu gối ngủ ngon lành, vệt nước mắt còn chưa kịp khô đọng lại trên khóe mi. Anh xót xa nghĩ hóa ra cô gái lạc quan mà anh vẫn thấy lại có lúc mong manh và yếu đuối đến thế! Anh im lặng ngồi xuống ôm cô vào lòng nhẹ nhàng thì thầm: “Sau này mỗi lần em khóc, anh sẽ đi tìm em.” Cô lơ mơ cố mở đôi mắt sưng đỏ, ngước mắt nhìn anh.
Ngày hôm ấy cô mất đi một người cô yêu quý nhưng đổi lại cô đã có được câu nói chân thành nhất từ người con trai mà cô yêu. Quãng thời gian có anh bên cạnh có lẽ là quãng thời gian đẹp đẽ nhất trong cuộc đời 21 năm của An. Thời gian ấy ngoài Đăng Huy, Hạ An còn có một cô bạn thân, học cùng lớp đại học. Thiên Ngân là một cô gái rất xinh đẹp, sang đây định cư cùng gia đình khi mới 7 tuổi. Lần đầu gặp An đã bị ấn tượng bởi nụ cười với chiếc răng khểnh duyên dáng của Thiên Ngân.
Bắt đầu là chuyện bài vở trên lớp, những cuộc trò chuyện vu vơ, những lần giúp đỡ nhau vài chuyện nhỏ nhặt khiến hai cô gái xích lại gần nhau hơn. An cảm thấy mình thật may mắn, cô cùng lúc có được mọi thứ: bạn bè & tình yêu. Lúc ấy cô tưởng như mình chỉ cần có thế là đủ rồi. Thế nhưng cuộc sống nếu là một giấc mơ đẹp nhiều màu sắc thì màu đen chính là màu u buồn nhất, làm giấc mơ đẹp ấy trong chốc lát vỡ tan.
Ngày tuyết rơi phủ kín những con đường, cả thành phố chìm trong tuyết, từng chiếc ô tô bị kẹt cứng lại trên đường. Thời tiết nhuốm màu ảm đạm, An xỏ chân vào đôi dép đi trong nhà, với tay lấy khăn quàng kín cổ nhẹ nhàng bước vào căn bếp nhỏ. Cô lấy túi bột từ trong tủ, bắt đầu làm bánh. Ngoài trời từng cụm tuyết ken dày, không khí loãng đầy hơi nước nhưng An vẫn mải miết làm mặc cho đôi bàn tay ửng đỏ vì lạnh giá. Ngày mai là sinh nhật Đăng Huy, An dự tính tối nay sẽ cùng anh thức đón sinh nhật nên cô làm một mẻ cupcake để tặng anh. Trên bàn bếp đầy vụn chocolate An không cẩn thận làm rơi, những túi kem nhiều màu bày la liệt. An vừa làm vừa khe khẽ hát, những giai điệu trong trẻo của “A little love” vang lên đều đều:
“Greatness as you / Smallest as me
You show me what is deep as sea
A little love, little kiss
A litlle hug, little gift
All of little something / These are our memories”
An đổ bánh ra khay rồi cho từng chiếc vào lò, bấm giờ và ngồi đợi, An nhẩm tính tối nay anh có nhà, cô sẽ đến tìm anh và anh sẽ bất ngờ vì món quà không hẹn trước. Sau đó cô sẽ gọi cho Thiên Ngân để cùng đi ăn cái gì đấy đón sinh nhật anh luôn. Nhắc đến Thiên Ngân mới nhớ, thái độ của cô ấy dạo gần đây hơi lạ, dường như đã có một sự thay đổi lớn trong cuộc sống của cô ấy. An không rõ lý do vì sao nhưng Ngân không còn thường xuyên cùng cô đến giảng đường hay lên thư viện tự học nữa. Có chút buồn nhưng An vội gạt đi suy nghĩ vừa nhen lên trong đầu, tự an ủi mình rằng chắc tại Ngân bận rộn quá.
An tập trung phủ kem lên bề mặt bánh, cẩn thận rắc vụn chocolate lên trên, môi không ngăn được nở nụ cười hạnh phúc. Niềm vui của một cô gái nhiều khi chỉ đơn giản là làm một món bánh cho người mình yêu, hạnh phúc thực sự có được là khi cảm nhận lòng chân thành của người làm ra nó chứ không phải chỉ đơn thuần là vị ngọt thơm mà bánh đem lại.
7h tối, tuyết vẫn còn rơi nhiều, phủ kín cả những cây to trước cửa nhà. Gọi mãi cho Thiên Ngân không được, An cầm theo chiếc hộp đựng cupcake, một mình lững thững đi bộ ra ga tàu điện ngầm. Chính lúc Hạ An đứng trước cửa nhà anh cũng chính là lúc giấc mơ đẹp của cô bắt đầu vỡ tan, những mảnh vụn kí ức găm chặt lấy tim nhức nhối, những vết nứt cứ thế toạc ra, đầy máu. Đất trời dường như sụp xuống, nước mắt của An lặng lẽ rơi xuống vùng tuyết trắng xóa dưới chân. Nép mình sát vào tường, An cắn chặt môi để tiếng nấc nghẹn không bật ra, 10 đầu móng tay bấm sâu vào da thịt đau nhói.
Khoảnh khắc nhìn thấy đôi môi của Thiên Ngân áp chặt vào bờ môi Đăng Huy, trái tim Hạ An như chết đi một nửa. Cảm giác nhói buốt nơi lồng ngực khiến cô đau đến mức không thở nổi. Trước khi xoay người bước đi cô còn kịp nhìn thấy ánh mắt hoảng hốt của Thiên Ngân và cả ánh mắt đầy phức tạp của Đăng Huy. An không đủ can đảm quay đầu nhìn, cô cứ chạy miết cho đến khi hai chân tê cứng, An mệt mỏi ngồi bệt xuống lớp tuyết dày, nước mắt thi nhau rơi xuống, cô khóc như thể trút hết nỗi đau thắt tim đang đầy tràn tâm trí.
Lúc này mọi sự việc đều có đáp án rõ ràng, những lần úp mở của Thiên Ngân về một người con trai mà An chưa bao giờ gặp, ánh mắt cô ấy khi nhắc đến người con trai đó lúc nào cũng sáng rỡ, ánh mắt chỉ thuộc về người con gái khi yêu. Nhưng có một điều An mãi mãi không ngờ tới, người ấy lại là Đăng Huy. Bàn tay An run rẩy lần tìm chiếc điện thoại trong túi, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.
Đêm ấy An một mình ngồi trên chuyến tàu chuyển đến một thành phố khác.
“Ngày trước, mỗi lần nhớ nhà em thường hay trốn vào một chỗ nào đấy, rấm rứt khóc. Anh vẫn là người đầu tiên tìm được em, ôm em vào lòng thật chặt. Nếu bây giờ em khóc, anh có còn tìm em…”
2. Gặp lại
2 năm nói ngắn không ngắn, dài không dài. Nếu nói 2 năm để quên đi một người đã từng là một phần cuộc sống của mình thì mãi mãi không đủ. Chỉ là khi mọi thứ trở lên quá quen thuộc, đến cả nỗi đau cũng trở thành thói quen thì người ta không còn tìm mọi cách làm bản thân mình tổn thương nữa. An giật mình tỉnh dậy, cô ngủ quên lúc nào chẳng hay.
Khung cảnh vẫn thế còn người nay đã khác xưa. Lúi húi đứng dậy cô bất ngờ va phải người đối diện đang đi tới. Câu “xin lỗi” vừa định nói ra đã dừng lại ngay lập tức, ánh mắt lộ rõ vẻ bất ngờ, An mím chặt môi, mười đầu ngón tay bám chặt vào mép bàn làm điểm tựa. Cô không phủ nhận bản thân mình đang run lên. Bóng dáng người trước mặt dường như rất quen thuộc. Khác với vẻ ngoài mỏng manh, yếu đuối của An người đối diện cả trong lẫn ngoài đều toát lên phong thái tự tin, ánh mắt có tia xao động nhưng chỉ một chút rồi lại trở về trạng thái bình lặng như trước. Chiếc răng khểnh duyên dáng lộ ra sau nụ cười, kèm theo một câu chào:
- Hạ An, không ngờ gặp lại cậu ở đây.
Cố kiềm chế hơi thở đang dồn dập của mình, Hạ An từ từ lấy lại bình tĩnh rồi ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua gương mặt xinh đẹp trước mặt rồi như chẳng quan tâm, cô chuẩn bị bước đi. Ngân bất ngờ đưa tay giữ chặt cánh tay của cô lại, giọng nói vẫn vang lên đều đều bên tai:
- 2 năm, cậu vẫn thế. Cứ thích tự quyết định tất cả, hèn nhát bỏ đi mà không dám ở lại đối mặt. Cậu thì vui rồi, biến mất là xong. Chỉ những người ở lại mới phải đau khổ. An, cậu thật ích kỉ!
An quắc mắt nhìn, đôi lông mày vốn đang cụp xuống nhếch lên, ánh mắt chiếu thẳng nụ cười kia, gằn từng tiếng:
- Cậu có tư cách gì để nói tôi như thế khi mà chính… cậu, chính… cậu…
- Có đủ tư cách hay không cũng chưa đến lượt cậu phán xét. Tớ nghĩ chúng ta cần nói chuyện thẳng thắn với nhau. Tớ tin là còn nhiều chuyện cậu muốn biết, tớ đợi cậu ngoài hành lang.
Nói rồi Thiên Ngân bỏ đi, Hạ An ngồi bệt xuống sàn nhà. Cô cứ nghĩ bản thân mình mạnh mẽ lắm, cô thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh gặp lại Thiên Ngân và cho cô ta vài cái bạt tai rồi sau đó hiên ngang bước đi nữa. Thế mà mới chỉ nhìn thôi cô đã mất bình tĩnh đến thế này. An đẩy cửa thư viện bước về phía dãy hành lang, ánh nắng sẫm màu chiếu qua khung cửa sổ đổ vệt dài trên nền đất thấy rõ bóng lưng người con gái trước mặt, hơi cô độc và ánh mắt ưu tư như đang suy nghĩ điều gì xa xôi lắm! Ngân quay đầu lại nhìn An, tựa lưng vào tường cô bắt đầu kể:
- Tớ đã từng thích Huy 6 năm, như thế đã đủ nhiều hơn cậu chưa? Bắt đầu từ khi còn nhỏ tớ đã thích anh ấy rồi. Anh ấy rất lạnh lùng, rất ghét con gái khóc. Một lần khi đang chơi ở bãi đất trống gần nhà, tớ bị ngã nhưng rồi cắn răng chịu đau không khóc. Lúc tớ đang tìm cách đứng dậy Huy đã đưa tay kéo tớ lên, anh ấy hỏi tại sao tớ không khóc, tớ im lặng không nói. Rồi đột nhiên anh ấy cười xòa và nói rằng từ nay anh ấy sẽ bảo vệ tớ. Về sau ngày ngày tớ và Huy cùng nhau đến trường, cùng chơi, cùng học. Tớ cứ âm thầm thích anh ấy cho đến cuối năm cấp 2 thì nhà tớ phải chuyển đến một thành phố khác, hôm ấy tớ đã đợi trước cửa nhà anh ấy rất lâu chỉ để nói rằng tớ thích anh ấy rất nhiều. Khác với vẻ mong đợi của tớ, Huy chỉ mỉm cười xoa đầu tớ nói: “Mấy năm nữa, lớn thêm rồi, cao bằng anh rồi hãy tỏ tình với anh.”
Tớ không nói cho anh ấy biết rằng mình sắp chuyển đi. Tớ chỉ hi vọng đến khi vào đại học, tớ có thể tìm anh ấy và nói tớ thích anh ấy một lần nữa. Khi biết được ngôi trường anh ấy đang theo học tớ đã xin bố mẹ cho chuyển đến đây, ở đây tớ gặp cậu. Tính tình của cậu cực kì khác tớ thế nhưng không hiểu vì sao chúng ta lại vẫn chơi thân với nhau. Có những mối duyên rất kì lạ, kết nối người này với người khác như sự trêu đùa của số phận. Lần đầu tiên cậu giới thiệu với tớ về bạn trai của cậu tớ đã vô cùng hoảng hốt, là định mệnh mang ba người chúng ta buộc chặt lại với nhau.
Tớ đã không thể tin là Huy thích người như cậu, cậu làm những việc anh ấy không thích, cậu hay khóc, hay mè nheo nhưng anh ấy lại không có vẻ gì khó chịu, trái lại vô cùng quan tâm, chiều chuộng cậu. Tớ đã ghen tị với cậu, tớ hơn cậu tất cả nhưng Huy lại không thích tớ. Có lẽ mọi so sánh lúc trước với cả cậu và tớ đều khập khiễng, tình yêu không phải là thứ gì đấy mãi mãi nên chẳng ai đảm bảo rằng nó sẽ không thay đổi trước tác động của cuộc sống.
Tình yêu nếu chỉ yêu thôi thì chưa đủ, người ta hơn nhau ở chỗ còn phải gặp đúng thời điểm nữa. Tớ chẳng thể nào cấm Huy yêu cậu, hay cứ nghĩ rằng anh ấy là của riêng một mình tớ. Tớ đã buông bỏ, đã nghĩ rằng sau này sẽ tiếp tục làm bạn tốt của cậu, chuyện quá khứ cứ để nó trôi qua. Nhưng rồi chính cái giây phút trái tim tớ xao động lại bị cậu bắt gặp. Có thể cậu không tin nhưng nụ hôn đó là nụ hôn chấm dứt tất cả, nụ hôn của mối tình đầu đơn phương phải kết thúc. Trong chúng ta chưa biết ai yêu ai nhiều hơn nhưng tớ nghĩ nụ hôn ấy tớ xứng đáng là người có được.
Hạ An lặng người khi nghe những lời Ngân nói, ánh mắt loang loáng như có nước. Phải chăng cô đã sai, phải chăng cô đã quá ích kỷ, cứ nghĩ nỗi đau của mình mới là lớn nhất mà không để ý xem người khác cũng phải chịu tổn thương rất nhiều. Giọng Thiên Ngân vẫn đều đều:
- Đến giờ tớ vẫn nghĩ khi ấy mình không làm sai. Cậu lúc nào cũng thiếu cảm giác an toàn, lúc nào cũng lo sợ mất đi tình yêu. Một người không dám đấu tranh cho hạnh phúc của mình, gặp trở ngại đã vội buông bỏ thì chẳng bao giờ tìm được hạnh phúc đâu. Thế nên dù tớ không có được tình yêu của Đăng Huy thì tớ vẫn thắng cậu khi đã dám sống thật với cảm xúc của bản thân.
Lúc này nước mắt của An mới lặng lẽ rơi xuống, chảy qua gò má thấm vào miệng đắng chát, tay vịn vào lan can, ánh mắt cô hướng về khoảng trống sân bóng rổ trước mặt. Trong đầu cô những lời nói của Thiên Ngân cứ trở đi trở lại. Ngân có thể đối mặt còn cô chỉ biết chạy trốn, cứ một mình ôm giữ hồi ức, nắm không được mà buông cũng chẳng xong. Là vì cô không dám đối mặt với anh, không dám đối diện với cái gật đầu chấp nhận sự thật anh yêu Thiên Ngân, không tin vào tình yêu của anh, và hơn hết là vì cô sợ mình sẽ thua. Tình yêu nếu là một trò chơi thắng thua thì phải chăng cô đã thua ngay từ lúc hèn nhát bỏ đi rồi. Hai năm cứ ngỡ đã quên, hóa ra lại nhớ rất nhiều.
- Đăng Huy về Việt Nam rồi, tớ nghĩ cậu nên tìm anh ấy nếu vẫn còn tình cảm. Nhưng tớ không đảm bảo là sẽ không có một Hạ An thứ 2 xuất hiện đâu.
3. Nếu em khóc, anh sẽ tìm em
Sau khi tốt nghiệp tôi đã không chần chừ khi điền nguyện vọng trở về Việt Nam làm việc, bố mẹ khi biết tin đã vô cùng ủng hộ tôi. Thực sự con người ta dù có đi xa đến đâu thì vẫn muốn được trở về quê hương của mình. Tôi không phủ nhận rằng quyết định ấy cũng xuất phát từ mục đích tìm kiếm Hạ An. Tôi không biết cô ấy đi đâu, đã trở về Việt Nam hay vẫn ở lại? Chỉ là… nếu không thể ở bên cạnh người mình yêu thì tôi hi vọng có thể sống ở một nơi cô ấy đã từng lớn lên, đã từng yêu nó rất nhiều. Hạ An là một cô gái rất đơn thuần, trong mắt tôi cô gái ấy rất lạc quan, ít khi tôi thấy cô ấy buồn. Chỉ một lần vô tình gặp trên sân bóng rổ mà cô ấy cứ bám theo tôi cả ngày.
Tôi không biết mình bắt đầu chấp nhận cô ấy từ lúc nào cho đến một lần khi nhìn thấy cô ấy khóc đến lả đi trong một góc tối của thư viện, nơi mà đến những tia nắng cũng bỏ quên. Lần đầu tiên tôi thấy cô ấy thật đáng thương và thực sự dấy lên cái cảm giác muốn che chở. Hạ An rất ngốc và trẻ con, cô ấy khóc mỗi khi nhớ nhà, nhớ Việt Nam. Tôi cùng bố mẹ sang nước ngoài từ khi còn rất nhỏ nên ấn tượng về Việt Nam không đậm nét. Thế nhưng Hạ An rất hay kể về Việt Nam, về Hà Nội với mùa thu dịu dàng, về phố cổ với những con đường bé tí hin, ngoằn ngoèo, về những buổi chiều nhiều gió trên Long Biên…
Về ngôi nhà nhỏ của cô ấy lọt thỏm trong phố, về con mèo Pie mập ú…Mỗi lần nhắc đến ánh mắt cô ấy long lanh lạ thường. Tôi nghĩ chỉ cần ở bên cạnh cô nhóc ấy thôi, rồi chúng tôi sẽ cùng nắm tay nhau trở về Việt Nam. Cuối cùng, lại có quá nhiều sự việc xảy đến, bất ngờ nhất là sự xuất hiện của Thiên Ngân – cô bé hàng xóm ngày xưa. Lời nói lúc ấu thơ cứ nghĩ chỉ là lời đùa vui ai ngờ cô ấy lại giữ mãi trong lòng. Sau hôm cô ấy đến tìm gặp tôi, Hạ An cũng biến mất từ lúc đó. Mọi chuyện sau đó vẫn diễn ra bình thường như chưa hề có bất kì biến đổi nào, tôi tiếp tục hoàn thành nốt luận văn tốt nghiệp ra trường. Thế nhưng khi chìm trong không gian tĩnh mịch của buổi đêm, tôi chẳng thế nào trốn tránh bản thân mình. Tôi lại lang thang khắp tất cả những con đường chúng tôi từng đi qua. Và lại bắt đầu nhớ. Cho đến khi trở về Việt Nam, tôi đã đi gần hết những con đường mà cô ấy đã kể. Khi yêu nhau lúc nào cũng dường như tình cờ bắt gặp, đến lúc xa nhau thì ngay cả một bóng dáng giống cô ấy tôi cũng không tìm thấy.
Tôi lững thững đi bộ về nhà. Và tôi không bao giờ tin vào phép màu nếu như ngay lúc ấy tôi không nhìn thấy Hạ An đang đứng trước cổng nhà mình. Vali, túi xách chất đống ngay bên cạnh. Cô nàng ngồi sụp xuống, lấy tay vẽ những hình thù kì quái trên nền đất, rồi như không vừa ý lại lấy đầu mũi giày xóa hết đi. Nắng thu dịu dàng chiếu lên mái tóc buông nhẹ nơi bờ vai, khuôn mặt cô nàng ửng hồng. Tôi nhón chân đi vòng ra phía sau, rồi bất ngờ ôm chầm lấy cô ấy. Hạ An xoay người lại, những giọt nước mắt cứ thể lặng lẽ rơi. Tôi thở dài, đầu ngón tay tỉ mỉ lau đi những giọt nước mắt đang chảy vệt dài kia mà cảm giác tim nhói buốt như có hàng vạn mũi kim đâm vào. Tôi ôm chặt lấy An thì thầm:
- Có phải em đã từng phải khóc đến đau lòng như thế này không? Anh xin lỗi, xin lỗi em…
Ở trong lòng tôi, An khe khẽ lắc đầu.
- Là em không tin vào tình yêu của anh, không chịu nghe anh giải thích đã vội vàng bỏ đi, có phải em ích kỷ lắm không? Tại sao anh lại yêu em, Thiên Ngân đã yêu anh nhiều năm như thế cơ mà.
- Em ngốc à! Phải, Thiên Ngân đã từng yêu anh lâu như thế, nhưng em phải biết rằng không quan trọng là yêu 10 năm hay 20 năm. Quan trọng là sự lựa chọn của anh, em mới là người anh yêu và muốn ở bên cạnh.
Hạ An ngẩng đầu nhìn chàng trai trước mặt mình, ánh mặt anh kiên định nhưng vẫn dịu dàng hệt như lần đầu tiên cô vô tình gặp anh trên sân bóng rổ. Đi một vòng lớn rồi cuối cùng cũng trở về bên nhau. Một khoảnh khắc khi chiếc lá vàng rơi trên vai anh, Hạ An kiễng chân hôn lên môi Đăng Huy, nụ hôn của sự trở lại, của nhung nhớ yêu thương, của sự can đảm, của niềm tin vào tình yêu mãi mãi.
- Khóc nhiều, xấu lắm! Nhưng nếu em khóc, anh nhất định sẽ tìm em, nhớ đấy.