Ngày anh đi, bầu trời trong em bỗng nhiên chỉ còn nhạt nắng. Tháng ngày trôi lơ đễnh, lòng em cũng buồn tênh… Nắng nhẹ nhàng trên đôi mắt, gió heo may vất vương trên làn tóc rối, mùa đã chuyển thu…
Một mình em ngược chiều phố cũ, đắng lòng cùng gió, tự hỏi lòng mình, nếu em còn anh bây giờ?
Ngày gần anh, dù nắng hay mưa, em vẫn thấy bầu trời này thật đẹp. Cơn mưa bất chợt là cái cớ để em nép sâu vào lòng anh, để được chung ô cùng anh đi suốt con ngõ nhỏ. Cái nắng gắt giữa trời oi là cái cớ để em lau những giọt hôi rơi trên má anh, để núp sau lưng anh mỗi lần đi học.
Nhưng bây giờ, một cơn mưa nhỏ ban chiều cũng đủ để khiến em chạnh lòng mà bật khóc. Ngồi thu mình trong quán nhỏ, áp chặt tay vào ly cà phê đang ngút khói, nhìn từng hạt mưa rơi ngoài khung cửa nhỏ… Mưa ướt lòng, ướt cả mắt em…
Ngày gần anh, mùa đông trôi qua sao đáng yêu đến thế… có ảm đảm, có u buồn như nhưng ngày lạnh em vừa trải qua đâu?
Ngày gần anh, những bài tình ca sao đẹp và hay đến thế… chứ có buồn, có đắng, có xa xót như em từng nghe đâu?
Ngày gần anh, mọi con đường sao gần mà vui đến thế… có lẻ loi, có cô đơn như những con đường em vừa đi qua đâu?
Ngày vắng anh, vạn vật với em nhạt nhòa đi nhiều lắm… Chỉ có nỗi nhớ đong đầy nhiều thêm thôi…
Nếu em còn anh bây giờ…
Em sẽ thôi không còn buồn khi thấy một cặp tình nhân tay trong tay, sẽ thôi run lên khi gió mùa trở lạnh, sẽ thôi ước ao một cái ôm từ đằng sau thật chặt, thôi dặn lòng “một mình có sao đâu?”… Em sẽ thôi xòe tay dưới bóng râm, khẽ tự nắm lấy hai bàn tay âm thầm… Rồi chợt mỉm cười mà lòng đau đắng đót “Anh giờ này đang nắm lấy tay ai?”.
Nếu may mắn bây giờ em vẫn còn có anh…
Những giấc ngủ đêm qua sẽ thôi chập chờn trong mộng mị. Một cái tên, một hình bóng sẽ thôi quẩn quanh trong tâm trí, những lời buồn sẽ thôi làm chua xót trái tim em…
Em ước rằng bây giờ em vẫn còn anh, để nước mắt không còn ru mỗi đêm em nằm ngủ, để trái tim không còn đau từng cơn thắt quặn, để em thôi tự giày vò trong những nỗi nhớ đầy vơi…
Em tìm quên trong ngày nắng bơ vơ
Tìm niềm mong nhớ, tháng ngày chờ…
Những buổi không yêu, không hò hẹn
Em hiểu lòng mình đã gửi trọn nơi anh.
Em gửi nỗi nhớ dài đến ngút tận trời xanh
Dù biết rằng không thể nào có anh ở bên cạnh
Nhưng vẫn gạt thầm hai hàng nước mắt
Hẹn anh ở lối rẽ khác, em tin mình sẽ gặp lại nhau…