- Này em ! Ước mơ của em là gì ?
Tôi giật mình ngước nhìn đôi mắt ấy. Vì điều gì tôi cũng không rõ. Vì bản thân tôi chẳng mơ ước điều gì ??? Hay vì chưa có ai hỏi tôi một câu tương tự.
- Em … Em không mơ ước điều gì cả.
…
Tôi chưa từng nghĩ mình muốn gì ? Chỉ luôn nghĩ mình đang sống như thế nào? Thật ra tôi chưa bao giờ thấy mình sống hạnh phúc. Nhưng tôi luôn cảm thấy mình sống như thế này là đủ. Nhiều lúc tôi thật sự mỏi mệt. Lắm lúc tôi chỉ muốn khóc òa lên. Có những chuyện cứ cố gắng mãi nhưng không thành công, lúc ấy lại cảm thấy rất chán nản. Nhưng rồi lại nghĩ mọi chuyện đã qua rồi. Có cố gắng nữa cũng chẳng để làm gì, ít nhất thì mình cũng đã cố gắng hết sức. Tôi nghĩ như thế là ổn.
Đấy là tôi nghĩ thế. Nhưng mọi thứ chưa bao giờ đối với tôi là ổn. Những áp lực học hành, những kì thi lớn, con đường tôi đang đi và sắp đi,bỗng chốc khiến tôi cảm thấy suy sụp và mệt mỏi. Bố và mẹ luôn lo lắng cho tôi, nhưng công việc của họ cứ cuốn lấy họ, họ chẳng thể cứ mãi ở bên tôi mãi được. Rốt cuộc thì tôi vẫn cứ phải lớn lên. Cứ thế, cứ thế cho đến ngày tôi gặp anh.
Tôi gặp anh vào một ngày mùa hè đầy nắng, nắng đến chói chang. Tôi vừa kết thúc những tiết học chán ngắt ở lớp học thêm hè. Và đang chờ đợi chuyến xe buýt đưa mình về nhà như mọi khi. Anh ngồi xuống cạnh tôi tại trạm buýt. Áo sơ mi trắng, đeo phone và hát vu vơ một giai điệu lạ lẫm.
Tôi không biết điều gì ở anh thu hút ánh nhìn tôi, có thể là vì ánh mắt anh mênh mang thoang thoảng nỗi u buồn. Tôi cũng không rõ. Nhưng câu chuyện của chúng tôi bắt đầu từ ngày mùa hè đầy nắng ấy.
…
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy em, em ngước nhìn tôi, đôi mắt em ráo hoảng, u buồn nhưng lại lấp lánh đến rạng rỡ. Lúc đó tôi đã biết mình phải làm gì.
Đó là một ngày mùa hè đầy nắng, nắng đến chói chang. Tôi cũng không rõ là tại mùa hè hay là tại thứ ánh sáng lấp lánh tỏa ra từ đôi mắt em làm tôi nhức nhối để rồi bất chợt tôi hỏi em câu hỏi ấy.
- Này em, ước mơ của em là gì ???
Em nhìn tôi, cảm giác cứ như thời gian đang ngưng đọng lại, ánh mắt em lấp lánh nhưng hoảng hốt và chất đầy những nghi hoặc.
- Em… không mơ ước điều gì cả.
Đó không phải là câu trả lời tôi mong muốn, nhưng câu trả lời đó lại khiến tôi chú ý tới em. Ai mà chẳng cất giữ cho mình một ước mơ riêng chứ. Đến tôi còn có ước mơ của riêng mình. Còn em, cô bé có đôi mắt sáng trong veo đến vậy lại không mơ ước điều gì cho mình sao. Thật kì lạ.
…
Lần thứ hai tôi gặp anh vẫn là ở bến xe buýt cũ, anh ngồi xuống cạnh tôi, vẫn sơ mi trắng vẫn đeo phone và anh nhịp chân hát vu vơ giai điệu cũ. Tôi vẫn không rõ anh ấy là ai. Nhưng anh vẫn thu hút ánh nhìn của tôi như lần gặp đầu tiên. Tôi ngước nhìn anh thật lâu, đủ để ánh mắt anh chạm vào tôi. Lần đầu tiên, anh mỉm cười.
- Này cô bé, em đã mơ ước điều gì chưa ???
Anh còn nhớ tôi, điều đó bất giác làm tôi mỉm cười.
- Không nói cho anh.
Rồi chúng tôi nhìn nhau và cười. Đó là một buổi chiều tháng sáu có ánh nắng vàng như mật.
Tôi và anh ở bên nhau suốt những ngày hè sau đó. Tôi chia sẻ với anh mọi thứ, về nỗi buồn, những áp lực, những cố gắng mệt mỏi của tôi. Còn anh chỉ luôn lắng nghe và mỉm cười. Nhưng đôi lúc tôi luôn cảm thấy nụ cười của anh phảng phất hương vị cô đơn hay cũng có thể là nỗi u buồn hoang hoải nào đó mà tôi không thể biết được. Chỉ biết rằng mỗi lần tôi gặng hỏi. Anh lại nhìn tôi, khẽ cười và hỏi :
- Tại sao mắt em lại lấp lánh đến vậy ?
Tôi không rõ tại sao anh lại hỏi mắt tôi lấp lánh cũng như không thể hiểu tại sao anh lại hỏi tôi về ước mơ của mình vào lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Nhưng tôi bắt đầu suy nghĩ nhiều về nó, rằng tôi thực sự muốn và khát khao điều gì. Nói ra thì hồi nhỏ tôi từng mơ làm phi công, làm nhạc sĩ. Lớn thêm một chút tôi cũng từng mơ mình sẽ làm một nhà văn, nhưng tôi cảm thấy làm một nhà văn quả thật rất vất vả. Mỗi tuần phải nghĩ cốt truyện rồi viết ra, tôi thấy những người đó thật quá tài giỏi. Như vậy là mỗi ước mơ của tôi, chưa kịp nỗ lực thì đã từ bỏ. Nói cách khác, tôi vẫn chưa tìm được con đường mà mình thật sự muốn đi, niềm đam mê mà mình thực sự khát khao theo đuổi.
…
Lần thứ hai gặp lại em, cô gái có mái tóc màu hạt dẻ, đôi mắt vẫn tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh đến diệu kì. Tôi không rõ vì sao em lại chú ý tới tôi, tôi hẳn nhiên không quá nổi bật để thu hút ánh nhìn của mọi người, hay là chỉ riêng em. Ấn tượng đầu tiên với em là một cô bé kì lạ, nhưng tôi cũng nhanh chóng nhận ra những điều kì lạ khác ở em. Ví như lúc em cười, chả hiểu tại sao nhưng mỗi lần em cười, tôi lại cảm thấy mình cũng muốn cười theo em.
Và rồi cả mùa hè đó của chúng tôi diễn ra rất chậm. Chúng tôi ở bên nhau cùng chia sẻ mọi thứ, về nỗi buồn, niềm vui, đôi khi chỉ là sẻ chia một bài hát, một bộ phim nào đó mà chúng tôi yêu mến. Tôi vẫn còn nhớ đến quá khứ, nhưng không hẳn là không buồn nữa. Tôi không còn đắm chìm vào công việc nữa, nhưng như thế tôi lại hay nghĩ đến một vài điều, ví như gia đình, sự đổi thay, dự định hay tương lai nào đó. Đôi lúc trong sự cô đơn hoang hoải nào đó tôi lại nhớ tới em. Đó là một nỗi nhớ không tên. Không cách nào vơi đi được.
Mùa hè vẫn cứ thế, nắng quá, nắng đến chói chang.
…
Từ ngày quen anh, tôi dần phát hiện ra cuộc sống của mình dạo này bỗng trở nên dịu dàng hơn. Vẫn còn những dự định dang dở nhưng không còn áp lực. Đôi lúc tôi vẫn cảm thấy mệt mỏi, nhưng tôi không bỏ cuộc. Trước đây những lúc cảm thấy cô đơn tôi lại vẽ, những cảm xúc của tôi được phơi bày dưới những bức tranh ngộ nghĩnh. Đôi khi tôi nghĩ về cảm xúc của mình và vẽ, đôi khi tôi chẳng nghĩ điều gì cả. Chỉ luôn biết đó là việc khiến tôi thoải mái, vui vẻ, đôi khi lại là hạnh phúc. Nhưng dạo gần đây những bức tranh của tôi đã không còn nhiều thêm nữa. Có lẽ tôi đã không còn cảm thấy cô đơn nữa. Vì thế tôi nghĩ mình phải làm gì đó để cảm ơn anh.
Tôi vẽ tặng anh một bức tranh, một bức tranh ngập tràn nắng vàng như ngày mùa hè tôi gặp anh. Trong bức tranh ngập tràn ánh sáng ấy tôi vẽ anh với nụ cười rạng rỡ, không cô đơn và cũng chẳng u buồn. Tôi nhìn vào đôi mắt anh, mỉm cười.
- Tặng anh đấy.
Anh nhìn vào vào bức tranh một phút, không, có lẽ là hai hay ba phút gì đấy. Đến lúc tâm trạng hồi hộp của tôi chuyển sang lo âu, thì bất chợt anh ngẩng lên. Anh cười. Nụ cười rạng rỡ nhất, không có sự cô đơn, cũng chẳng có nỗi u buồn nào trong nụ cười ấy.
- Anh rất thích. Vân, em vẽ rất đẹp !
Anh vừa cười vừa nói, còn bàn tay anh không ngừng xoa đầu tôi. Lúc đó đột nhiên tôi đã nghĩ “Sau này nhất định sẽ chỉ vẽ tranh cho mình anh thôi !”.
- Tự dưng tặng anh vì điều gì ???
- Vì món quà anh đã tặng em.
Anh ấy mãi mãi không thể biết được hoặc cũng có thể một ngày nào đó anh ấy cũng sẽ biết. Rằng ngày hôm nay anh ấy đã mang đến tặng cho tôi ước mơ cho riêng mình rồi.
…
Một ngày cuối hè vàng nắng, khi những cơn gió mùa thu bắt đầu đến bất chợt và rất nhanh, mọi thứ xung quanh tôi bỗng trở lên thật khác.Ý nghĩ rằng mình đang thực sự lớn bỗng trở lên kì quoặc và buồn cười. Vậy mà có điều gì đó cứ day dứt mãi không yên trong lòng. Những vui buồn cứ chực trào ra. Nhưng tôi biết đã đến lúc mọi thứ trong tôi lên dừng lại, để thanh thản và nhẹ nhàng.
Vân ngồi bên tôi, cùng chờ xe buýt. Chúng tôi giống như đang chờ đợi mà lại chẳng chờ đợi điều gì. Khi chiếc xe buýt chúng tôi cần lên vụt ngang qua, bỗng nhiên em hỏi tôi :
- Anh à ! Ước mơ của anh là gì ???
Tôi không cảm thấy lạ khi em hỏi tôi câu hỏi ấy. Có lẽ tôi cũng rõ rằng một ngày nào đó em sẽ hỏi về ước mơ của mình. Chỉ là tôi cũng không nghĩ rằng câu hỏi ấy sẽ tới vào ngày hôm nay.
- Em đã có mơ ước cho riêng mình rồi. Phải không ?
Tôi không biết em đang nghĩ gì. Chỉ biết rằng sau đó em im lặng. Đôi mắt em nhìn xa xôi vào cơn mưa rào cuối mùa vừa ập đến. Sự im lặng của em làm tôi chìm vào đâu đó giữa tiếng mưa.
- Tại sao lần đầu tiên nhìn thấy em anh lại hỏi em ước mơ điều gì ?
- Ánh mắt em lúc ấy giống ánh mắt của Linh, em gái anh.
Và rồi tôi kể cho em nghe về Linh, về những áp lực mà em che giấu, những nỗi buồn em chẳng chia sẻ cùng ai, về bức thư tuyệt mệnh và về cả ước mơ của em. Linh là em gái tôi, xinh xắn, ngoan ngoãn, học giỏi nhưng luôn u buồn. Em luôn che giấu sự cô đơn của mình. Để rồi một ngày em ra đi, rời xa gia đình và tôi. Để còn trong tôi tồn tại nỗi buồn không cách nào nguôi ngoai được.
- Anh biết những gì đã qua không thể níu kéo lại được, nhưng một phần nào đó trong anh luôn dằn vặt, tiếc nuối rằng giá như anh quan tâm đến em gái của mình hơn thì có lẽ Linh đã không ra đi như thế.
- Đó là sự lựa chọn của bạn ấy. Anh không thể trách mình mãi được, bởi vì anh biết đó không phải là sự lựa chọn của anh mà, đúng không ?
Tôi không trả lời em, nhưng tôi biết em nói đúng. Có thể Linh quá yếu đuối, em không chịu chia sẻ và cho đi nỗi buồn của chính mình. Em chỉ để lại nỗi đau cho những người yêu thương em. Nỗi đau ấy đủ rộng và dài và đủ để tôi không thể quên đi. Nhưng nỗi đau ấy khiến tôi nhận ra giá trị của việc chia sẻ. Phải rồi, tôi còn gia đình, cha và mẹ đã khóc biết bao nhiêu vì sự ra đi của em. Họ đã vì tôi mà mỉm cười, còn tôi, tôi cũng vì họ mà sống thật tốt có phải không ?
- Mùa thu tới rồi phải không anh ??? – Em phát biểu một câu, tôi cũng không rõ đó có phải là một câu hỏi hay không ? Khuôn mặt em chẳng hướng nhìn tôi đến một lần. Chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm, những xúc cảm, những nỗi buồn của những ngày tháng đã qua thật sự đã qua đi rồi.
- Ừ. Mùa thu tới rồi.
Em nhìn tôi cười, nụ cười rạng rỡ nhất của mùa thu.
…
Mùa thu ngọt ngào cuối cùng cũng đã đến. Tôi vẫn đang cố gắng từng ngày để đi trên con đường mà tôi đã chọn. Để biết rằng mình sẽ chẳng bao giờ hối hận vì bất cứ điều ngọt ngào nào đã trôi qua. Và một ngày nào đó, sớm thôi, tôi sẽ nói cho chàng trai ấy biết những xúc cảm ngọt ngào của tôi về anh và cả ước mơ nhỏ bé của tôi nữa.
…
Vậy là mùa hè dài nhất của cuộc đời tôi đã trôi qua, những gì đã qua, những người đã và đang ở bên tôi là điều tôi trân trọng nhất. Cảm xúc của mùa hè này. Tất cả đã in sâu vào tuổi 20 của tôi. Và cô bé ấy, có lẽ tôi sẽ cất giữ cho riêng mình về một cảm xúc khác. Là gì tôi vẫn chưa rõ. Nhưng tôi sẽ nói cho em biết, sớm thôi, vào một ngày nào đó, khi mà cảm xúc đã đong đầy.