5. Hôm nay đúng hẹn thì nó sẽ có mặt ở canteen để mời lại anh chủ biên bữa cơm tối hôm nọ. Thật ra nó biết đã là anh em trong cùng một câu lạc bộ thì một bữa ăn cũng không nhất thiết phải tính toán với nhau như thế, nhưng nó muốn rõ ràng, cảm thấy không tự nhiên khi khoảng cách giữa nó và anh chủ biên cứ ngày càng được rút ngắn lại. Tất nhiên, người chủ động rút ngắn là anh chủ biên, mặc dù nó ngô nghê thật nhưng cũng đủ sự nhạy cảm cần thiết của một đứa con gái. Thế nên, hôm nay sẽ là màn chốt hạ để nó từ từ giãn cái khoảng cách này ra.
- Anh sẽ đi du lịch một tuần ấy ạ?
- Ừ.
- Anh đi đâu cơ?
- Chạy trốn. Haha.
- …
Nó tròn mắt, cốc trà đá lắc lắc qua lại. Anh ngồi đối diện, vẽ một vài vòng tròn bằng nước trên mặt bàn, nhướn mày nhìn nó.
- Sao thế?
- Biểu hiện của anh rất lạ.
Nó tỏ vẻ nghiêm trọng, cúi gần mặt vào thì thầm với anh chủ biên. Khi anh ấy hơi nhếch mép lên cười thì nó khẽ hắng giọng.
- Thật í. Anh lại còn cười. Anh có thể bỏ mặc câu lạc bộ mà đi thế à?
- Chỉ một tuần thôi mà.
- Nhưng số báo tuần sau thì làm thế nào?
- Em làm việc chẳng chuyên nghiệp gì cả. Bất cứ chuyên mục nào có thể sắp bài trước thì phải lên bài rồi chứ. Chỉ những chuyên mục về tin tức cần cập nhật theo ngày thì mới không lên bài trước được thôi. Đúng là ngố!
- Thế à?
Nó chưng hửng. Đúng là nó không biết gì về việc này thật, nó chỉ biết viết truyện, rồi gửi bài cho anh chủ biên để được duyệt, cuối cùng thì chờ ngày báo ra là hoan hỉ đi khoe với đám bạn ở lớp là tờ báo của nó thế này thế kia, bài báo của nó được đăng thế này thế kia,… Vậy đấy.
- Thế đi chơi về mua quà cho em nhé!
- Thích quà gì?
- Hả?
- Chẳng phải em đòi quà sao?
- Ơ thì…
Câu mà nó buột miệng ra cũng chỉ là câu vòi vĩnh xã giao thôi. Thật đấy. Khi thấy ai đi chơi thì người đối diện cũng muốn chia sẻ chút ít về niềm vui sắp được đi xa của họ bằng cách đòi quà. Nhưng nó không nghĩ nó sẽ nhận quà của anh. Không hề muốn có ý đó.
- Em đùa thôi. Hì hì.
- …
Nó chào anh chủ biên khi nghe thấy tiếng chuông báo hiệu vào tiết học. Anh thì hay rồi, đang là sinh viên năm cuối, kỳ này chỉ đi thực tập hoặc làm đồ án gì gì đó thôi. Còn nó, sinh viên năm hai vẫn phải căng thẳng vắt chân lên cổ mà chạy cho kịp chương trình học. Có chăng là một vài buổi chiều nhe nhởn với câu lạc bộ khi có lịch họp, còn không thì đến chỗ làm thêm, cắm cúi với công việc. Vừa hay, tuần này anh chủ biên vi vu đi chơi, câu lạc bộ cũng sẽ được miễn giảm hai buổi họp trong tuần. Nó cười tít mắt, nhảy chân sáo lên giảng đường.
6. Rose café buổi tối cuối tuần, mới tầm hơn bảy giờ chút xíu thôi mà quán đã khá đông. Hôm nay nó đến sớm hơn mọi ngày vì không vướng lịch họp câu lạc bộ. Thường thì những buổi tối thứ bảy sẽ là những buổi tối tuyệt vời với nó. Chẳng là Rose café có nhạc live vào các ngày thứ bảy và chủ nhật trong tuần, mỗi khi đi làm về từ quán này, nó thấy có nguồn cảm hứng tràn trề cho công cuộc sáng tác. Thế là nhờ đi làm thêm, nó lại tích cực hơn trong việc viết truyện. Nó cười nhe nhởn, thích chí với việc vốn dĩ là một con ốc sên mà vì gặp may nên trở thành một con thỏ nhanh nhạy. Không biết có phải vì trùng hợp hay không, nhưng kể từ khi nó gia nhập vào câu lạc bộ cũng là thời điểm nó bắt đầu đi làm ở Rose. Công việc ở hai nơi này đều thích hợp với một đứa như nó. Vừa thực tế, vừa bay bổng lãng mạn, Quả là sự kết hợp tuyệt vời.
- Đan Linh, hôm nay đến sớm vậy?
Cậu bạn bằng tuổi, cũng làm partime ở đây, lúc cậu ấy cười cái răng khểnh được dịp lấp ló, nhìn duyên chết được. À, cậu ấy còn tử tế gọi tên nó là Đan Linh nữa chứ. Nó mỉm cười.
- Hì, hôm nay không phải họp nên tớ được về sớm!
- Họp câu lạc bộ báo ấy à?
- Ừ. Chuẩn. Sao cậu biết?
- Có lần cậu khoe với tớ mà. Còn mang cho tớ cả một tờ báo số đặc biệt nữa cơ.
- Hì hì, đẹp chứ?
- Đẹp. Tớ thích chuyên mục truyện ngắn. Hơi trẻ con, nhưng những teenstory đó dễ thương thật đấy!
Cậu bạn không biết nó là chủ mục của mục truyện ngắn, càng không biết những câu chuyện đó nó là tác giả. Tự nhiên nó thấy vui vui, hiếm hoi lắm mới nhận được lời khen dễ thương như vậy. Bình thường, truyện của nó được cho là ngô nghê giống hệt nó, không có triết lý, không đau thương một cách sâu sắc, tất cả chỉ nhẹ nhàng đánh bóng lên thứ tình cảm của một lứa tuổi mơ mà thôi. Nó cũng quen với những lời nhận xét như vậy rồi. Nhưng với cậu bạn này có vẻ như là một ngoại lệ.
- Đan Linh này, hôm nay có tay guitar mới đấy!
- À há. Không phải là anh chàng đẹp trai vẫn chơi ở quán sao? Sao lại đổi rồi?
- À không. Là bạn của anh chàng đó. Đến đây diễn cùng cho vui. Nghe đâu cũng là zai đẹp đấy!
Cậu bạn nháy mắt, cái răng khểnh lại khoe ra lần nữa, nó suýt thì chết lịm bởi nụ cười của cậu ấy như mật ong vậy. Nhưng hẳn nhiên nó không thể gục ngã bởi đã quá quen với việc tiếp xúc cùng trai đẹp rồi. Nó ngồi phịch xuống ghế khi tay vẫn cầm giẻ lau bàn, thở dài.
- Phong à, cậu biết không, cuộc đời này trai đẹp chỉ để ngắm mà thôi.
Cậu bạn hơi ngạc nhiên, đá nhẹ vào chân nó.
- Thôi được rồi, tớ đồng ý với cậu. Đứng dậy làm việc đi không anh chủ đến thì chúng ta toi đấy!
Cả hai cười khúc khích trong góc quầy của quán Rose, vừa lúc đó, từ phía ngoài cửa kính xuất hiện một bóng người dong dỏng cao, đằng sau đeo một cái bao da đựng đàn guitar. Nó khẽ đập vai cậu bạn, nín thở một lúc và im lặng chờ đợi. Nó thừa nhận, những lúc như thế này nó thấy mình hành động giống trẻ con vậy. Mặc dù miệng nói là không quan tâm nhưng mắt thì cứ háo hức được nhìn. Nhân vật này có vẻ như cũng thu hút được khá nhiều sự chú ý từ những vị khách trong quán. Cho đến khi người ấy quay lại, nhìn rõ ràng khuôn mặt ấy.
Nó bất giác thấy tim mình như nhảy ra khỏi lồng ngực, miệng há hốc. Cậu bạn bên cạnh quay sang thấy nó phản ứng quá mạnh, bèn lấy tay che ngang miệng nó, thì thầm.
- Cũng chỉ đẹp trai ngang tớ thôi mà. Không nhất thiết phải như thế đâu.
Nó lắc đầu nguây nguẩy. Miệng vẫn chưa khép vào được, nhưng đã ý thức bằng việc chủ động lấy tay lên che mặt mình, gạt tay của cậu bạn xuống.
- Nấm! Em làm thêm ở đây à?
7. Nó tỉ tê với nhỏ bạn thân về cảm giác có lỗi. Thứ những cảm xúc tạp nham của một kẻ đang yêu vốn là điều mà cả nó và nhỏ bạn thân đều nhất trí đồng loạt anti, vì lẽ đơn giản là hai đứa đều trong độc thân hội. Thế nhưng vào lúc này, nó lại phải kể lể thứ cảm xúc này với bạn để mong được giải quyết.
- Thật ra, có thể tồn tại tình bạn bè hoặc anh em giữa hai người khác giới không?
- Không.
- Này, đừng khẳng định chắc nịch thế. Nói là có đi cho tao nhờ.
- Nhưng sự thật là không mà.
- Sao mày biết?
Câu hỏi cuối nó lí nhí. Nhỏ bạn nằm bên cạnh, vắt chân lên trên tường, chăn trùm gần như kín mặt khiến giọng nói của nhỏ trở nên ồm hơn, nghe đáng sợ và nghiêm trọng hơn.
- Không có đứa con trai nào tự nhiên tốt quá mức cần thiết với một đứa con gái cả.
- Cũng có ngoại lệ chứ!
- Không có!
Nhỏ bạn chắc nịch. Những suy nghĩ trong nó rối rắm hơn bao giờ hết. Nếu biết trước như vậy, nó đã không tham gia câu lạc bộ, đã không quen anh chủ biên, cũng không đi làm thêm ở Rose,…
Trên đường từ Rose về nhà, trời mưa rào bất chợt, nó ngồi sau xe anh, vẫn quay mòng mòng trong đầu câu hỏi không biết tại sao anh lại xuất hiện ở đây, tại sao lại chơi guitar ở quán này. Đột nhiên, anh hỏi nó.
- Lạnh không?
- Dạ?
- Có bị mưa hắt không?
- À, dạ không.
Rõ ràng là có lạnh và nó hơi bị mưa hắt một chút. Nhưng điều đó chẳng nhằm nhò gì cả. Nếu không vì ngại anh đi cùng nó bị ướt thì nó đã không chịu mặc áo mưa. Tính nó là thế, không thích mặc áo mưa khi trời mưa, không thích uống thuốc khi đang ốm, như cách mà mẹ và bạn bè hay nói nó là: Thích hành hạ bản thân.
- Ướt rồi nhé!
Anh vòng tay ra sau, nắm lấy vạt áo mưa và kéo căng ra phía sau để tránh cho nó khỏi bị ướt. Tất nhiên, như thế hành động của anh giống như ôm trọn nó từ đằng sau vậy. Nó thấy tim mình nhảy ra khỏi lồng ngực một lần nữa. Hít thở thật sâu, nó nhận ra rằng mình đang bối rối, mặt nóng lên và má chắc hẳn như hai mặt trời tí hon đậu trên đó.
- Em không sao đâu ạ. Anh cứ lái xe bằng hai tay đi!
- Không sao. Anh đi được.
Thế rồi suốt quãng đường về, cả nó và anh đều im lặng.
Đó là lần gần nhất nó cảm nhận được sự gần gũi của anh và nó. Nó vẫn chưa hết bối rối kể từ lúc đó cho đến tận khi quyết định dốc bầu tâm sự với nhỏ bạn thân.
- Dám cá là có sự chuyển biến rõ rệt. Cô nương à, cô không thể tảng lờ như không có chuyện gì xảy ra được.
Đột nhiên nhỏ bạn đập cái chát vào đùi, nó giật nảy mình, quay sang phía bạn, vẫn vắt chân dựa lên tường, trùm chăn lên gần kín mặt. Cái cảm giác rờn rợn như thấy bạn ngủ mơ, nó hỏi khẽ.
- Mày mơ ngủ hả?
- Mơ cái đầu mày ấy. Tao tỉnh. Chẳng phải mày dụ dỗ tao nốc hai cốc café với âm mưu để tao thức trắng đêm nay nghe mày kể chuyện sao?
- Hì hì.
Nó cười cầu hòa. Thật ra, nó chỉ định chuốc cho bạn uống một cốc café thôi, còn nó thì nhận một cốc. Nhưng nào ngờ bạn uống khen ngon, chưa gì đã tu ực hết hai cốc chỉ trong nháy mắt. Cái tội này không thể trách nó được.
- Thế bây giờ phải làm sao?
- Làm sao là làm sao?
- Chẳng lẽ tránh mặt anh ấy?
- Ngốc nghếch.
- Ừ, thì tao ngốc mà. Nếu không ngốc thì đã không để đến tình trạng này. Bây giờ tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
- Lùi thì không ổn rồi. Đang anh em, bạn bè thân thiết thế, tự nhiên tránh mặt thì ai mà lý giải nổi. Nhưng sao lại không tiến được? Chẳng phải mày luôn khen anh chủ biên nhà mày tốt bụng hay sao?
- Ờ. Tốt thì có tốt. Nhưng là hoa đã có chủ rồi.
Nó nói với giọng buồn thiu. Buồn không phải vì nó đem lòng yêu đơn phương một người và phát hiện ra người đó không thuộc về mình, mà buồn vì không biết lý giải chuyện của mình ra sao. Nó lại cảm giác mình giống như người thứ ba chen chân vào chuyện tình cảm của người khác. Thế nên nó thấy bầu không khí xung quanh mình ảm đạm quá.
- Thế thì mày đứng yên đi. Không tiến không lùi. Thế nhé! Đi ngủ.
Nhỏ bạn nói ráo hoảnh, quay lưng về phía nó, có vẻ như bắt đầu nhịp thở đều đều chìm vào giấc ngủ. Nó cũng cố nhắm mắt để ru mình đến với những giấc mộng lành. Vừa hay lúc đó, có một tin nhắn đi lạc vào điện thoại, đèn báo tin nhắn sáng nhấp nháy.
“Nấm, ngủ chưa? Dạo này lượn đâu mất tăm thế? Hay là bị ốm rồi?”
“Không biết em đã ngủ chưa, nhưng nhớ giữ gìn sức khỏe đấy nhé! Tốt nhất là bỏ thói quen ngủ muộn đi, ăn với ngủ như em thì làm gì mà đủ sức để lớn. Nấm ngốc!”
8. Rose café một chiều muộn, Thành kéo tay Linh vào quán. Khó khăn lắm mới lôi được cô bé ngốc nghếch này vào bàn ngồi gần cửa sổ. Lúc vừa bước chân vào quán, dù ngạc nhiên đến ngỡ ngàng nhưng Linh vẫn không quên vẫy tay chào cậu bạn làm cùng. Nhìn thấy cậu ấy cười tươi rói, cô bé cũng hì hì hết sức thân thiện. Khi quay lại nhìn Thành thì ánh mắt và dáng vẻ thân thiện vừa nãy bay biến đâu mất, thay vào đó là cái nhìn cúi xuống đất, lấm lét.
- Em sao thế?
- Dạ?
- Có chuyện gì không ổn à?
- Đâu có.
- Sao tránh mặt anh?
- …
- À không. Ý anh là… sao dạo này không thấy em đâu?
- Em bận.
- Em bận?
Cô bé gật đầu, mặt vẫn cúi xuống. Khi phục vụ mang ra hai cốc cacao nghi ngút khói, đôi tay em như có việc để cứu rỗi, áp vào thành cốc và xoay đi xoay lại.
- Anh không quen nhìn em thế này.
- Em làm sao ạ?
Thành không phải không hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Nhưng anh không muốn phải phân trần từng chút từng chút một. Linh là một cô bé đủ lớn để hiểu chuyện, nhưng việc em trốn tránh tình cảm của Thành khiến anh thấy cảm xúc của mình thật tồi tệ.
Khi Thành không nói, Linh cũng lặng lẽ không nói gì cả. Ánh mắt cô bé đổi điểm nhìn, nhưng vẫn không phải là anh, mà là ô cửa kính và những bóng người nhòe trong nước. Đến khi sự chịu đựng lên tiếng, Thành nói khẽ, đủ để anh và Linh nghe thấy, nhưng trong giọng nói vẫn có phần cố chấp.
- Em định tránh mặt anh mãi thế à?
- …
- Đừng như thế nữa!
- …
Linh ngoảnh mặt lại, nhìn trực diện vào Thành. Anh nhìn thấy trong đôi mắt cô bé loang loáng nước, nhưng Linh không khóc, đôi tay áp vào cốc cacao hơi chững lại. Giọng Linh nhẹ và thanh.
- Em cũng muốn không như thế nữa. Nhưng mà…
- Khi em nói KHÔNG MUỐN không có nghĩa là em không muốn thực sự, mà là em sợ KHÔNG THỂ được. Phải vậy không?
- Chuyện này…
- Thế nên đừng bỏ chạy khi một ai đó đến với em, nếu không đủ tin tưởng em có thể đem lòng ngờ vực, nếu không đủ cảm tình em có thể từ chối. Tuyệt nhiên, đừng bỏ chạy vì điều đó sẽ khiến cả em và đối phương bị gục ngã.
Cơn mưa rào ngoài kia to như trút nước, đôi mắt Linh lúc này lại lặng như mặt hồ buổi sớm thu, chỉ có một màn sương mỏng manh bao phủ. Thành nắm lấy tay Linh, một tay vuốt lên mái tóc ngắn nom ngộ mắt.
- Nấm, để tóc dài đi em!
Một khoảng lặng cuối ngày cho đến khi cơn mưa tạnh, mây kéo đi và Thành cùng Linh bước ra khỏi quán Rose. Linh vẫn im lặng, như cách cô bé trả lời cho sự chờ đợi của Thành. Thành nhớ, có lần đi cùng nhau Linh đã nói, em thích những hình ảnh đẹp như thơ của cặp đôi sinh viên nào đó, họ ngồi trên ghế đá, chàng và nàng bàn luận về mái tóc của nàng, sau đó họ giận dỗi, rồi lại cười khúc khích bên nhau. Vô tình, Linh không biết rằng đó cũng chính là hình ảnh mà anh bị ấn tượng, ngay sau khi nhận ra cô bé giữa sân trường.
Và từ ngày đó, Thành biết trái tim mình đã đi theo một hướng khác. Không phải là ngẫu hứng nhất thời, là khoảnh khắc bắt gặp đúng người mà mình cho là hoàn hảo, để yêu thương theo một cách trọn vẹn. Tất nhiên, anh không nói với Linh điều này, và đó là lý do vì sao đến bây giờ em vẫn còn e ngại. Nhưng Thành đủ kiên nhẫn để chờ đợi, đủ đức tin để nuôi dưỡng một thứ tình cảm chân thành. Chỉ cần Linh nhận ra là đủ. Chỉ cần cô bé không còn e ngại điều gì nữa, anh sẽ vẫn có thể chờ đợi.
Thành đứng ở trước cổng, đợi cho đến khi bóng Linh khuất dạng sau cánh cửa sắt, lúc bấy giờ anh mới quay xe đi. Trên dọc con đường về anh đã nghĩ về một cái kết không có hậu, về một người con gái vì anh mà chịu tổn thương, về một mối tình ngộ nhận. Nhưng tất cả, tất cả sẽ được thời gian làm khô dấu vết. Biết BUÔNG đúng lúc và biết NẮM khi cần là một việc không hề giản đơn trong chuyện tình cảm.
Vừa lúc đó, một sms từ nickname Nấm quen thuộc làm điện thoại rung bần bật.
“Cảm ơn anh vì đã xuất hiện bên cạnh em, vì đã đi cùng em một đoạn đường dài đến thế. Khi nghĩ về quãng đường đó, em thấy mình chỉ toàn niềm vui và những nụ cười như trẻ nhỏ. Nhưng anh à, em tuyệt đối sẽ không vì mình mà làm tổn thương đến một người khác đâu. Chị ấy yêu anh, chị ấy đã chờ đợi anh một thời gian đủ nhiều để xứng đáng với niềm hạnh phúc mà chị ấy mong mỏi. Em thừa nhận, em yêu anh. Nhưng tình yêu của em chỉ nằm ở lưng chừng yêu mà thôi, tuyệt đối không đủ dài và sâu để so sánh với tình yêu đằng đẵng bốn năm trời của chị ấy. Cái tên Nấm anh đặt cho em, em sẽ nhận nó như một kỉ niệm về một người bước vào và ra đi bất ngờ giữa con đường em đi. Chúng ta sẽ vẫn là bạn, là anh em tốt của nhau nhé!”
Thành với tay send đi một tin nhắn chỉ với hai ký tự: “:)”. Rồi trái tim non nớt ấy sẽ lớn, rồi cô bé ấy sẽ hiểu. Và rồi chuyện tình cảm này sẽ tự đi tìm hồi kết của nó.
9. Phong vừa định bật ô ra về thì thấy bóng của Đan Linh từ đằng xa, cậu chạy lại, trong làn mưa như trút, cậu hỏi dồn dập.
- Đan Linh, sao lại quay lại đây? Không phải đã về rồi sao?
- Tớ chưa muốn về.
- Thế cậu ngốc này, áo mưa đâu? Ô đâu? Đi người không dầm mưa à?
Cánh cửa quán Rose bật mở, Phong và Đan Linh bước vào, trên người cô bé ướt sũng, Phong hấp tấp vào trong lấy một chiếc khăn bông ra cho cô bé lau người. Đan Linh ngồi phịch xuống.
- Tớ đã từ chối rồi, Phong ạ!
- Với anh chàng vừa nãy đúng không?
- Ừ.
- Nuối tiếc chứ?
- Có.
- Vậy sao lại ngốc nghếch thế?
- Không ngốc nghếch, mà là nhút nhát. Tớ không đủ can đảm để đánh cược. Tớ sợ rằng hình tượng về một người con trai tốt như thế sẽ đổ vỡ khi tớ nhận lời. Tớ cũng sợ tớ không đủ khéo để giữ tình cảm ấy…
Phong gật gù, cậu ngồi bên cạnh cô bạn, giúp cô ấy giũ giũ mái tóc ướt mèm bằng một cái khăn mặt.
- Thôi được rồi. Nếu anh ta thật lòng sẽ không từ bỏ dễ dàng như thế đâu. Mà gì nhỉ, tớ nghe câu nói cuối cùng khi anh ta nói với cậu. Có phải là: “Nấm, để tóc dài đi em!” không?
- Ừ.
- Tớ ấn tượng với câu này đấy!
- Tại sao?
- Lúc nói câu ấy, anh chàng đã thật sự đặt hết sự quan tâm vào cậu rồi, tớ có thể cảm nhận được, giọng nói ấm áp và cử chỉ ân cần khi ấy. Cậu có tin là vậy không, Đan Linh?
- Được rồi được rồi. Tớ không quan tâm đâu mà. Nhưng Phong à…
- Sao cơ?
- Cậu đáng yêu quá, cho tớ mượn vai một chút nào!
Đan Linh khóc rấm rứt trên vai Phong, cô bé ý thức được rằng mình vừa buông tay đánh rơi đi một thứ mà theo như lời Phong nói thì thứ đó rất quan trọng. Lúc ngồi đối diện với anh, Linh không thể khóc, vì sợ mình yếu đuối, vì sợ tim anh quá mềm. Nếu như nước mắt trói chân được một chàng trai thì nước mắt ấy là nước mắt vô nghĩa.
Lúc này đây, Linh đã từ bỏ và không nuôi hy vọng. Ít nhất, cô bé cũng đã xác định được tình cảm của mình.
Là YÊU nhưng không ngọt ngào đằm thắm, không bay bỗng lãng mạn như những trang truyện cô bé thường hay viết. Đó là thứ tình cảm lưng chừng không dễ dàng định nghĩa được, là khoảng thời gian với nhiều kỉ niệm đẹp ngập tràn tiếng cười, là sự giằng co được mất giữa lí trí và trái tim.
Tất nhiên, Đan Linh trân trọng tình cảm này. Và dù nó có thế nào đi chăng nữa, đó cũng là một dấu ấn đáng nhớ. Sau này khi nhớ lại, dù người bên cạnh có thể là anh hoặc là một chàng trai khác, Đan Linh cũng sẽ nhắc về một người cầm máy ảnh, chụp những shoot hình nhìn nghiêng của cô bé Nấm, một người luôn âm thầm bên cạnh giúp đỡ khi cô bé cần, một người luôn nghiêm khắc với tính ẩu đoảng và sự vụng về nơi cô bé ấy.
Đan Linh mỉm cười khi nước mắt lăn trên má còn chưa kịp khô, nhìn Phong đầy tự tin.
- Tớ ổn!