Người ta làm cách nào để có thể lãng quên nhau được nhỉ? Bởi vì sự lãng quên nhiều khi còn phức tạp hơn cả việc từ bỏ. Tôi thì không thể làm được như thế, bởi vì thời gian đã trôi qua rất lâu, và tôi vẫn không thể quên được cảm giác của mình khi nói câu nói ấy với Duy, khi cậu ấy nói lời tạm biệt với tôi trong một buổi chiều đẫm hơi lạnh buốt, nhưng vẫn có nắng. Khi tôi phát hiện ra rằng, dù có trăm nghìn lần không muốn, thì những người tôi yêu, sẽ có người phải rời bỏ tôi đi, bằng cách tàn nhẫn nhất… Như một kiểu quy luật được cuộc đời đặt sẵn như một tờ báo đã được lên trang hết, chỉ còn chờ mang đi in ấn.
“Nếu như biết sẽ phải chia ly như thế này, thà ngay từ đầu đừng bao giờ gặp gỡ!”
Sự phản bội rồi chia ly, so với mâu thuẫn và khác biệt rồi chia ly, có khác nhau hay không? Hoặc đau đớn hơn bao nhiêu? Có làm cho người ta cảm thấy, dường như mọi thứ trên thế giới này đều không đáng tin, đều sẽ có ngày rời bỏ bạn mà biến mất hết.
Là tổn thương hay sợ hãi? Là cô độc hay bỗng dưng thấy trống trải? Tôi không biết, nhưng lồng ngực bên trái vẫn còn rõ rệt những cơn đau buốt đến tận xương mà có lẽ cả đời này không thể nào quên được.
- Duy, có phải thế không? Có phải vì bố cậu và mẹ tôi yêu nhau, nên cậu nghĩ mẹ tôi phá hỏng hạnh phúc gia đình nhà cậu, nên cậu bỏ rơi tôi, đúng không?
- Về ngay mà hỏi mẹ cậu xem, xen vào cuộc sống gia đình nhà người khác có phải là điều bỉ ổi và ghê tởm nhất không?
- Cậu có quyền gì lăng nhục mẹ tôi? Mẹ tôi đã đối xử với cậu như thế nào trong suốt thời gian mẹ cậu bỏ bê gia đình? Mẹ tôi đã chia rẽ gì, hay tìm cách lật đổ gì vị trí của mẹ con cậu? Mẹ tôi luôn luôn sống một cách âm thầm, sống một cách nhịn nhục, từ khi bố tôi không còn, mẹ tôi cũng vẫn luôn như thế. Nếu không phải bố cậu ở bên cạnh bà những lúc khó khăn, bà đã không vì bố cậu mà khổ sở như bây giờ!
- Cậu nói lý lẽ với tôi đấy à? Được rồi, tôi không cần biết gì hết. Từ giờ mẹ con cậu đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!
Tôi đã không biết mình giỏi kiềm chế nước mắt như thế. Hoặc là trước người tôi yêu, muốn dành lấy sự tự tôn cuối cùng cho tôi, và cho cả mẹ. Hít một hơi thật sâu, tôi mỉm cười nhìn Duy, vì dẫu cho thế nào cũng phải nói lời tạm biệt.
- Nếu phải chia ly như thế này, thì ngay từ đầu đừng bao giờ gặp gỡ! 14 năm lớn lên cùng nhau vẫn thế, chỉ có khoảnh khắc này khác nhau nhiều. Những gì hôm nay có chết tôi cũng sẽ không bao giờ quên...
Giống hệt một đoạn băng xước đã bị ố vàng bởi thời gian. Những gì đã qua, không được phép ân hận, càng không có cơ hội làm lại.
Nếu bạn đã từng làm ai đó tổn thương một cách sâu sắc, thì có nghĩa là, bạn đã đánh mất người ấy, vĩnh viễn.
Buổi chiều hôm ấy, người bạn tên Duy suốt 14 năm, cũng là người tôi yêu thương nhất trong suốt quãng thời gian tuổi trẻ, mới lớn lên, để rồi biết đến mùi đau khổ, đã là một dấu chấm hết. Cậu ấy đã chết, hay cậu ấy đã đi đâu thật xa, tôi không biết. Chỉ biết cậu ấy đã đi khỏi cuộc sống của tôi mất rồi. Còn một người lạnh lùng lăng nhục mẹ tôi và xua đuổi tôi, là một ai đó xa lạ, chứ không phải cậu ấy.
Nhưng nỗi đau vẫn cứ âm ỉ đau, biến tôi hóa thành một con người khác, biệt lập với thế giới.
Tôi và mẹ chuyển vào Nam sống cùng dì. Toàn bộ số tiền mẹ dành dụm sau khi bố mất vẫn chưa đủ để mua một căn nhà, dẫu sao mẹ vẫn khăng khăng từ chối lời mời của dì chú, dọn đến một phòng trọ nhỏ trên tầng 2 một tòa nhà cũ. Mặc dù tường đã đóng rêu và lan can bắng sắt đã gỉ, nhưng đồ đạc dường như mới tinh và ban công toàn những giỏ cây nhỏ xinh treo lơ lửng, mỗi lần gió thổi lắc lư va vào chiếc chuông gió kêu những âm thanh êm dịu.
Tổ ấm mới của chúng tôi, chào đón hai con người đang mang trong lòng những vết thương khó lành. Tôi và mẹ, không hẳn còn nặng lòng với nơi đó, chỉ là những gì xảy đến, những gương mặt người, có muốn xóa bỏ ngay cũng là điều không thể.
- Quỳnh, mang giỏ bánh mẹ vừa làm sang nhà hàng xóm biếu đi, cảm ơn bà đã cho mẹ con mình thuê phòng giá rẻ.
Nhà chủ cho chúng tôi thuê nằm ngay bên cạnh, chiếc hàng rào màu trắng có bám dây leo, hoàn toàn là một căn nhà nhỏ theo kiểu tôi vẫn thích.
Mở cửa cho tôi là một cậu con trai có vẻ nhỏ tuổi hơn tôi một chút. Khuôn mặt thanh tú, sáng sủa khẽ nhíu lại và bàn tay ra hiệu cho tôi, tỏ ý muốn hỏi tôi tìm ai.
- Chào bạn, mẹ tôi gửi sang một chút bánh tự làm biếu bà, bạn gửi giúp tôi nhé!
Cậu bạn gật đầu, rồi đóng cửa, không nói thêm một lời nào. Câu nói khách khí sau này nhờ bạn và gia đình giúp đỡ thêm chưa kịp vọt ra khỏi họng.
- Mẹ, người Nam vốn kỳ lạ như thế hay chỉ có cậu bạn đấy thôi nhỉ?
- Chắc cậu ấy không thích nói chuyện với người lạ…
- Hàng xóm cơ mà, sau này phải chạm mặt nhau nhiều chứ, còn lạ lẫm gì?
- Cơm đi, ăn nhanh mẹ còn đi ra ngoài có chút việc?
- Việc gì mẹ?
- Thuê mặt bằng, mở cửa hàng bánh, kiếm ăn chứ còn sao?
Sắp xếp đồ đạc rồi treo hết quần áo của hai mẹ con vào trong tủ gỗ. Tiếng gió lùa vào chiếc rèm màu xanh da trời nhạt mát mắt, khẽ lay động. Một quả cầu bay lên va vào chậu cảnh.
- Chị ơi, quả cầu của em ạ, chị cho em xin!
Cô bé con chỉ chừng 9, 10 tuổi gọi với lên khi thấy tôi cầm quả cầu trên tay. Mắt hấp háy, long lanh và nụ cười ngọt ngào giơ tay về phía tôi gọi lớn. Hơi bất ngờ một chút, rồi tôi nháy mắt với cô bé.
- Được, nhưng cho chị chơi cùng với nhé!
- Ok thôi, em cũng chỉ chơi một mình ấy mà?
- Em không có bạn bè hay anh chị em gì hết à?
- Không, bố mẹ em bỏ nhau nên chẳng có bạn bè muốn chơi, anh trai thì không bao giờ có hứng chơi mấy trò này cả.
- Thôi được rồi, có chị chơi với em
Ngày đầu tiên chuyến đến một vùng đất xa lạ, nơi mà vì muốn trốn tránh nên mới tìm đến, nơi mà miễn cưỡng sống một cách chẳng có cảm xúc gì, giờ đây, tôi đã có một người bạn. Dù chỉ là một cô nhóc con hay cười, hay nói, nhưng lại cho tôi một cảm giác bình an đến lạ kỳ.
Cậu con trai cháu bà chủ nhà lần trước tiến đến chỗ chúng tôi, chỉ thấy cô bé Như phủi phủi tay cho đỡ bám bụi, đút quả cầu nhỏ xinh vào túi áo.
- Chị, em về đây!
- Sao thế?
- Anh trai đến gọi em về!
- Anh trai? Kia á?
- Vâng!
Cậu con trai vẫn giữ khuôn mặt lạnh băng, gật đầu chào tôi rồi đeo chiếc balo con thỏ của Như, dắt cô bé về nhà. Từ đầu đến cuối không hề hé răng nói nửa lời, chỉ thấy cô bé cứ tíu tít theo sau, kể lể trên trời dưới đất không biết bao nhiêu chuyện. Chỉ thi thoảng cậu ta mỉm cười rồi vuốt lại mái tóc bị rối của Như, nhưng vẫn không chịu mở miệng.
- Này, anh trai em tính tình có vẻ trầm lắng quá nhỉ? Anh ta như thế với tất cả mọi người à?
- Vâng, anh ấy lúc nào cũng thế?
- Thế mà em không giận à?
- Anh ấy không nói được…
- Hả?
- Anh của em, anh ấy không nói được, chính vì thế nên anh ấy lúc nào cũng chỉ ở một mình, chẳng tiếp xúc với ai. Vì sợ bị người khác coi thường.
- Sao em lại biết được mấy chuyện như thế?
- Vì bọn em lớn lên như thế mà. Nhưng so với em có thể nói ra được, anh ấy thì không… chắc anh ấy cảm thấy bức bối lắm.
Chưa bao giờ tôi có cảm giác muốn nghe chuyện của một người xa lạ như thế. Không phải vì tò mò hay thọc mạch, đơn giản bởi vì, chắc cái cảm giác muốn nói điều gì mà không thể nói ra, giống y hệt như tôi lúc này.
Tôi và mẹ chuyển đến sống ở đây đã được 3 tháng, cũng như mọi thứ xảy ra trong quá khứ đều đã được chúng tôi dọn dẹp lại một lượt, cất cẩn thận để không phải suy nghĩ đến quá nhiều. Nhưng trong lòng tôi vẫn canh cánh câu hỏi ai đúng ai sai, và những giấc mơ cứ vô thức lặp lại buổi gặp gỡ tàn nhẫn nhất với ký ức của tôi khi đó.
Phải rồi, quá khứ là chuyện đã qua, nhưng quá khứ đau, chẳng phải hiện tại vẫn sẽ đau?
Nhà tôi và nhà hàng xóm thân thiết với nhau hơn. Bà của Như rất thích ăn bánh mẹ tôi làm. Chúng tôi dần dần quen với việc nhờ cậy nhau những chuyện vặt vãnh trong nhà. Chưa bao giờ tôi thấy mẹ vui như thế, hàng ngày loay hoay với những mẻ bánh ngoài cửa hàng, tối đến lại sang nhà hàng xóm cùng bà bên đó nghiên cứu công thức trà và một vài thứ đồ uống dinh dưỡng.
Tôi và Như vẫn như hình với bóng, chỉ có điều, với tôi, Trung vẫn giữ một khoảng cách thật lớn, để tôi biết dù có như thế nào, tôi và cậu ấy vẫn chỉ là người xa lạ. Mặc cho tôi tìm cách làm thân hơn, đối tốt với cậu ấy hơn, thì vẻ lạnh lùng vẫn không thể tan biến.
- Này, anh em bảo đưa chị găng tay
- Để làm gì?
- Lúc gọt quả thơm (miền Nam gọi quả dứa là quả thơm) không bị xót chứ sao! Ôi anh em tự dưng quan tâm chị thật đấy!
- Anh em lạnh như đá thế biết quan tâm ai!
- Đừng nhầm nha, anh em cũng có một số mối quan tâm nhất định. Ví dụ như em và nội, ví dụ như những mô hình nhà anh ấy tự thiết kế, nói chung là những gì được anh ấy quan tâm, sẽ luôn nhận được sự bảo vệ của anh ấy…
Người với người, có những sự quan tâm khác nhau thật đấy. Có những người thể hiện sự quan tâm bằng lời nói, suốt ngày hỏi han ân cần, nhiệt tình, vồn vã. Cũng có những người phải lột mấy lớp giấy gói mới phát hiện ra, món quà anh ta tặng cho bạn có ý nghĩa nhường nào.
Tôi vẫn thường lệ bê đến bàn làm việc của cậu ấy một cốc sinh tố, kèm đĩa bánh mẹ tôi mới làm. Thi thoảng dọn dẹp lại đống bản thảo la liệt dưới sàn nhà mỗi khi sang nhà bên giúp bà nấu cơm.
Cậu ấy biết và đã chấp nhận sự tồn tại của tôi, bằng cách này hay cách khác… Tôi đoán như thế…
Công ty Trung gửi giấy mời cậu đến tham dự party tổng kết cuối năm, tôi lấy chiếc thiệp ra khỏi hộp thư cùng mớ hỗn độn toàn giấy tờ quảng cáo, đưa cho cậu ấy lặng lẽ ngồi trong góc làm việc.
- Của cậu này!
Trung nhìn tấm thiệp trong tay tôi, ngước lên nhìn một lúc, rồi quay lại về phía màn hình máy tính. Cho đến khi tôi định rời khỏi phòng thì thấy cậu ấy cầm lấy tấm thiệp, đặt lên bàn rồi dùng tay ra hiệu cho tôi. Kỹ năng nói chuyện bằng tay của tôi được con bé Như dạy, mặc dù chẳng mấy lần nói chuyện được với Trung.
*Không đi*
- Tại sao lại không đi? Những chỗ như thế vui lắm mà?
*Đông người như thế tôi không thích*
- Người muốn thì chẳng được đi, người được mời thì lại không muốn, thế giới này thật là…
*Muốn đi à?*
- Ừ… nhưng mời cậu chứ có mời tôi đâu?
*Đi cùng tôi, tôi đưa chị đi*
- Thật nhé?
Giá như cuộc sống chỉ là ai làm tốt việc người nấy, không ganh ghét hay đố kị, không cố gắng vứt bỏ nhau, cũng đừng dồn tâm sức đẩy nhau xuống vực sâu, thì cuộc sống sẽ đơn giản biết mấy. Nhưng không phải như thế, dường như những người ưu tú mà lại có một khiếm khuyết chí mạng như Trung, khó có thể tồn tại một cách lạc quan và vui vẻ.
Suốt buổi party, ai bắt chuyện Trung cũng chỉ cười, lấy chiếc ipad ra viết viết vài câu xem như phép giao tiếp lịch sự tối thiểu. Chỉ có tôi là nhấp nhổm không yên, vì tôi biết những ánh mắt dò xét hay soi mói kia là nhằm vào Trung, và tôi biết những đồng nghiệp hỏi han vồn vã kia, chỉ muốn hạ nhục cậu ấy.
Tôi huých huých Trung, thấy cậu quay ra nhìn tôi, ánh mắt có vài phần ngơ ngác.
- Về thôi, tôi không muốn ở đây nữa!
Chúng tôi không gọi taxi mà đi bộ suốt quãng đường từ công ty cậu ấy trở về nhà. Đã rất lâu rồi tôi mới đi bộ xa như thế, kể từ khi tôi còn ở Hà Nội, cùng với Duy nắm tay nhau đi bộ qua bao nhiêu con phố, cho đến khi chân mỏi nhừ, mới lưu luyến buông tay. 14 năm quen biết nhau, đi bộ biết bao nhiêu cây số đâu thể đo đếm được? Nhưng hôm nay, lúc đi bộ cùng với Trung, tôi lại có một cảm giác khác.
Một cảm giác chưa từng có với Duy, không phải quen thuộc và tự nhiên mà là một cảm giác ấm áp và hồi hộp đến lạ kỳ.
*Sao chị đòi về sớm thế? Muốn đi cơ mà?*
- Nhạt nhẽo quá, chẳng có gì vui cả!
*Đói không?*
- Có, đã được ăn gì vào bụng đâu!
Trung dẫn tôi đến một quán bún chả ven đường. Sau khi ra hiệu cho cô chủ quán để gọi đồ, cậu ấy lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh tôi.
*Chủ quán ở đây là người Bắc chuyển vào, có lẽ sẽ hợp khẩu vị của chị*
- Kỳ lạ thật đấy! Lúc trước cảm thấy, có người mẹ giỏi bếp núc thì chẳng sợ thèm món gì, bây giờ chuyển đến nơi khác sống mới thấy thèm nhiều thứ quá…
*Mọi chuyện phải thích nghi dần đi thôi. Chị bắt buộc phải làm quen và đừng nhớ một cái gì hết*
Lẽ nào tôi chưa thể thích nghi được với nơi này? Nơi mà buổi tối trời chỉ hơi se lạnh nhưng vẫn ngột ngạt chứ chẳng được phủ một lớp lạnh lẽo và sương mù như Hà Nội tôi đã từng sống hơn 20 năm. Nơi mà chẳng có bạn bè, cũng chẳng quen thuộc, nơi mà bất đắc dĩ trở thành điểm dừng chân trong một cuộc chạy trốn tuy chẳng ai đuổi theo những vẫn phải cố sức chơi trốn tìm.
Tôi đang tìm cách ép buộc bản thân hay sao? Hoặc là tôi đang tự đày đọa bản thân mình?
- Có những lúc, thật sự muốn trốn chạy như thế...
*Đừng lo, tôi sẽ dạy chị, cách coi mọi rào cản xung quanh chẳng là gì hết*
Tối hôm đó, Trung đưa tôi về. Chúng tôi không nói gì trong suốt con đường dài mà trước mặt toàn là ánh đèn sáng trưng chiếu rọi vào đến nhức mắt. Cậu ấy vẫn bước đi đều đặn bên cạnh, còn tôi thì lặng lẽ khóc không thành tiếng. Bởi vì có những thứ tôi thật sự phải buông tay từ bỏ được rồi…
Trung bỗng nhiên vượt lên trước, mặt đối mặt với tôi, những giọt nước mắt nhòe nhoẹt tôi chưa kịp lau đi, bị cậu ấy nhìn thấy hết.
Bàn tay thon dài chạm vào khuôn mặt tôi lạnh toát, rồi từ từ lau đi những giọt nước mắt rơi lã chã.
*Nếu biết chị yếu đuối như thế, tôi đã không nói với chị những câu tàn nhẫn như vậy. Tôi xin lỗi*
- Cậu đâu có lỗi, là do tôi thôi…
*Tôi biết ở party là chị vì sợ tôi khó chịu nên mới đi về. Tại sao chị cứ phải để ý cảm nhận của người khác, chỉ cần nghĩ cho bản thân thôi là được rồi*
- Vì sợ cậu tổn thương, vì nếu cậu tổn thương thì tôi cũng thấy buồn…
*Chị đúng là quá ngờ nghệch…*
Sau ngày hôm đó, chúng tôi lại trở về với cuộc sống bình thường. Chỉ có điều thi thoảng tôi ngồi trong phòng Trung, ngắm nghía say sưa những mô hình nhà ghép bằng gỗ của cậu ấy mà cảm thán. Còn cậu ấy phần nào dung túng cho tôi bước vào thế giới vốn rất yên tĩnh của mình.
Tôi biết, tình cảm của tôi đã có sự thay đổi, khi nhìn vào ánh mắt dịu dàng như nước của Trung, bất giác cảm thấy hô hấp khó khăn hơn, còn cậu ấy, luôn luôn thích thú khi nhìn thấy tôi lúng túng như thế.
Một cách vô cùng tự nhiên, chúng tôi đã yêu nhau. Nhưng chẳng có ai thổ lộ hay tỏ tình trước, chỉ là ngẫu nhiên một ngày nào đó là một cái nắm tay nhẹ khi đứng trên ban công nhà tôi tưới hoa, khi Trung xoa đôi bàn tay bị ngã trầy xước của tôi bằng một vẻ ân cần khó diễn tả.
Khi chúng tôi ôm nhau, tôi òa khóc. Bởi vì hạnh phúc tưởng như đã rời bỏ tôi đi rồi bỗng chốc quay trở lại cho tôi một cơ hội khác, người con trai tôi đang yêu cũng yêu tôi, như thế là quá đủ.
- Này, cậu còn kém tôi những 2 tuổi đấy nhé!
*Thì sao nào, em vẫn thích tôi đấy thôi!*
Thế đấy, hạnh phúc vốn dĩ chỉ đơn giản vậy thôi...
Thế nhưng, cuộc sống luôn không như người ta mong muốn, luôn có những tình huống éo le xảy ra lúc chúng ta đang hy vọng một sự yên ả. Mẹ tôi mấy ngày hôm nay tinh thần không được tốt, hay thất thần, lại thường xuyên hay quên, dù cho tôi gặng hỏi cũng nhất quyết không nói.
- Mẹ, là ông ấy tìm đến phải không? Mẹ biết con nói đến ai mà, là bố của Duy!
- Làm gì có chuyện đó…
- Mẹ, dù mẹ có giấu con cũng vấn biết thôi!
Bố Duy tìm đến tận cửa hàng bánh của mẹ tôi. Ông ấy và mẹ Duy đã li hôn và đều là hai người tự nguyện. Mẹ Duy có thể đã chán ngán một người đàn ông từ lâu đã chẳng còn yêu bà nữa.
- Rồi sao? Ông ta muốn đón mẹ về?
- Không… mẹ…
- Mẹ, không sao cả, chuyện của mẹ, mẹ quyết định thế nào con cũng ủng hộ…
- Quỳnh, Duy nó cũng đến đây, nó cũng tìm con…
Trung tìm thấy tôi đằng sau chiếc ghế đá mà tôi và Như vẫn hay chơi đá cầu. Cậu ấy lặng lẽ ngồi xuống, còn tôi thì vẫn khóc. Tôi không biết mình khóc vì mẹ tôi, khóc vì bà sắp có trong tay hạnh phúc của mình, hay là khóc vì một người cứ ngỡ đã vứt bỏ tôi, bỗng chốc quay lại tìm tôi? Khóc vì cô đơn hay khóc vì ấm ức? Khóc vì bỗng dưng cuộc sống khó khăn lắm mới được bình yên bỗng chốc đảo lộn hết cả?
Hay là tất cả những lý do đó?
*Tôi biết chuyện người yêu em đến đây rồi*
- Không phải người yêu từ lâu rồi!
*Em… còn thích anh ta à?*
- Không!
*Thế thì đừng có khóc, tại sao phải khóc vì người mình không còn yêu nữa?*
- Nếu mẹ tôi về Hà Nội thì có nghĩa là tôi phải về cùng mẹ, có nghĩa là tôi phải rời khỏi đây, không gặp lại cậu nữa…
*Ra thế! Ra là em sợ phải rời xa tôi?*
- Cậu đừng có ảo tưởng, chẳng qua sợ cậu cô đơn...
Trung bỗng ôm chặt lấy tôi, một cái ôm nhuốm mùi của cây tùng thoang thoảng, dễ chịu, một mùi hương đặc biệt mà dường như chỉ ở cậu ấy mới toát ra.
*Nếu em,đã không muốn rời xa tôi như thế, hay là ở lại đây?*
- Không được, tôi không thể để mẹ ở một mình mà không có tôi!
*Thế em có thể để tôi một mình mà không có em bên cạnh?*
Tôi không biết rồi chuyện của tôi và cậu ấy sẽ thế nào, nhưng trước mắt, tôi cũng không tìm được cách nào rời xa cậu ấy. Một kiểu chia ly được dự báo trước bao giờ cũng khiến người ta lo lắng hoặc day dứt, nuối tiếc hoặc không muốn chấp nhận. Nhưng việc gì đến cũng phải đến, chúng ta không thể làm mọi việc chỉ ích kỷ theo mong muốn của bản thân mình.
Ngày tôi và mẹ lên máy bay, Trung và Như cùng ra tiễn, chỉ có bà là không thể đi đến những chỗ đông người thế này.
Tôi đã gặp và nói rõ ràng với Duy, chuyện giữa tôi và cậu ấy đã chính thức kết thúc, dẫu sự đau khổ và hối hận hiện rõ trên khuôn mặt cậu ấy, tôi cũng không thể gật đầu mà quay lại. Sự tàn nhẫn của cậu ấy khi đó đã cắt đứt hết mọi cảm xúc trong tôi, cũng như khiến tôi trở thành một con người hoàn toàn khác. Để rồi nhận ra mọi chuyện dù đau đớn đến mấy cũng có thể vượt qua được.
Và nhất là bây giờ, tôi đã có Trung.
Chia ly bởi vì hoàn cảnh có sự khác biệt lớn với việc chia ly vĩnh viễn. Chúng tôi đâu cần những lời đảm bảo, chỉ cần mãi giữ hình ảnh nhau trong tim để chờ ngày gặp lại, thế là được.
Lúc bước vào quầy check-in, tôi cố ngoái lại lần cuối để hét tên cậu ấy, còn cậu ấy thì mỉm cười ra hiệu cho tôi. Chỉ một câu thôi cũng khiến mắt tôi nhòe nước.
*Đừng khóc, tôi sẽ đến gặp em*